Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Anh đứng đó, cao ráo, bật, như chờ ai đó.
Có mấy nhỏ thầm đầy phấn khích:
“Trời ơi, kia có một anh siêu cấp đẹp trai đứng kìa!”
“Có phải hot boy mạng không? Hay là mới ?”
“Đẹp trai sự! Không biết đợi bạn hả?”
Có một thoáng, tôi đã nghĩ… anh đợi tôi.
Nhưng ngay sau đó, tôi tự thấy mình hoang tưởng.
Tôi vội xua đi cái suy nghĩ buồn cười đó, giả vờ không thấy anh và tăng tốc đi.
Một tóc xoăn xinh đẹp ngang qua tôi, thẳng tiến chỗ Cố Nhượng.
ấy dừng lại trước mặt anh, ngượng ngùng nói đó.
Tôi không nghe rõ, nhưng đoán vài phần.
tôi không tự chủ lại về phía họ, cho khi ánh tôi vô tình chạm phải ánh của Cố Nhượng tôi vội vàng quay mặt đi.
Khóe môi anh khẽ nhếch lên, không biết nói đó, rồi khẽ hất cằm về phía tôi.
tóc xoăn quay đầu… tôi.
Cảm giác như bị kéo vào một cuộc tranh chấp tình cảm từ trên trời rơi xuống, tôi lập tức rút lui khỏi hiện trường.
Nhưng Cố Nhượng chân dài, vài là đuổi kịp tôi:
“Chạy nhanh thế?”
Anh quá bật, tôi cố tỏ không quen biết, định giữ khoảng cách an toàn. Nhưng anh đã khoác tay qua vai tôi, kéo tôi lại:
“Vị thê à, để ý anh một chút đi.”
Tôi bị động tác và câu nói của anh làm cho giật mình, vội kéo anh vào góc:
“Cố Nhượng!”
Anh cười cười, trông đắc ý: “Hửm?”
Tôi giả vờ giận dữ lườm anh:
“Anh rốt cuộc định làm ?”
“Chờ em tối.” – Anh nói – “ trước chưa .”
Tôi từ chối: “Không đi, tôi về nhà .”
Anh nhún vai: “ thôi.”
Tôi bất ngờ vì anh dễ nói chuyện thế , anh liền bổ sung:
“ tối mai anh lại tới đón em.”
Tôi: “!”
Anh véo nhẹ má tôi, có lẽ vì tôi tức nên phồng lên rồi cười nói:
“Đi đi, cá nóc nhỏ.”
Tôi: “……”
Anh đúng là đã nắm điểm yếu của tôi… tôi chỉ đành gật đầu đồng ý.
khi vào nhà hàng, tôi mới thấy quen quen.
Nghĩ một lát mới nhớ đây là nhà hàng mà tôi từng tin với anh, nói là muốn thử.
Hay nói đúng hơn… là tôi muốn cùng anh đây.
“Không phải em từng nói muốn thử ?” – Anh đưa thực đơn cho tôi – “ nhiều một chút, dạo này gầy quá rồi.”
Tôi nghi hoặc anh:
“Anh… nhớ tin em ?”
“ , không.” – Anh trả lời thẳng – “Trước kia mấy tin em , anh hầu như không đọc, chỉ bấm đã xem thôi.”
“Dù loại tin kiểu đó, anh nhận nhiều lắm, đọc không xuể.”
Anh không nói tôi đoán .
Nhưng nghe anh nói thẳng như , lòng tôi vẫn nhói một chút:
“Anh đừng nói nữa, em không muốn nghe.”
Cố Nhượng cuối cùng nhận mình lỡ lời, anh đành im lặng.
Tôi chẳng tâm trạng uống.
Nhà hàng này đúng là vì PR chứ món không có đặc biệt. Tôi chỉ gắp vài miếng lấy lệ rồi muốn về.
Anh cứ khăng khăng đòi đưa tôi về. Đường không xa, chỉ lát sau đã tới.
Tôi chuẩn bị mở cửa xuống xe: “Cảm ơn.”
“Giang Mộ.” – Có lẽ thấy tôi không vui, anh gọi tôi lại – “Là anh lỡ lời, đừng giận nữa.”
Tôi lắc đầu: “Anh chỉ nói thôi.”
“Nhưng không phải điều anh muốn nói nhất.” – Ánh anh nghiêm túc – “Anh muốn nói là, mấy ngày nay… anh đã đọc lại toàn bộ tin em từng .”
Tôi ngạc nhiên: “Anh… tán là kiểu hả?”
Cố Nhượng không hiểu: “ cơ?”
Tôi nói:
“Ý em là, nếu tin quá nhiều không đọc , khác, anh đọc lại từng cái một à?”
này anh hiểu.
“Anh chưa từng theo đuổi ai.” – Anh nói, rút điện thoại , mở khóa rồi đưa cho tôi – “ chẳng có thời gian đọc lại tin của ai cả.”
Anh đưa cho tôi chiếc điện thoại, giọng nhẹ mà rõ:
“Anh xóa hết họ rồi, em có thể kiểm tra.”
Rồi anh đọc một dãy bốn chữ số:
“Mật mã mở máy.”
“Chào mừng kiểm tra bất cứ lúc nào, vị thê.”
Tôi gần như là… bỏ chạy khỏi đó.
Cố Nhượng đúng là cao tay quá mức.
Chỉ cần anh chiêu nhẹ một cái, tôi đã mất ngủ cả đêm.
Tôi cứ nghĩ câu “Anh đã đọc hết tin em từng ” chỉ là nói cho có, ai ngờ lại là .
Vài tháng sau đó, anh bắt đầu xuất hiện thường xuyên trong tầm tôi.
Dẫn tôi đi ngắm hoàng , đi vườn thú ngoại ô xem capybara, mua cho tôi thú nhồi bông dễ thương mà tôi từng nhắc .
Tất cả điều này, đều là thứ trước kia tôi từng cho anh từng bị anh xem nhẹ, không buồn đọc.
Ban đầu tôi không muốn đi, anh lại lấy chuyện “ba mẹ hai bên chưa biết tôi đã đơn phương hủy ” để ép tôi.
Tôi chống đỡ không .
Mỗi hành động nhỏ của Cố Nhượng đều khiến phòng tuyến ý chí của tôi lung lay. Tôi sợ, nếu cùng anh ngắm vài trăng nữa… tôi sẽ lại mềm lòng.
Thế nên, tôi nói với ba mẹ.
Mẹ có vẻ buồn thay tôi:
“ lại như hả Mộ Mộ, không phải thích Tiểu Cố ?”
Tôi cụp xuống: “Nhưng… anh ấy không thích .”
“Càng không thể hủy.” – Mẹ như không hiểu – “Mẹ thấy ánh Tiểu Cố … là thích mà.”
Nhưng mẹ ơi… đó chỉ là một phút bốc đồng thôi.
Tình cảm của anh ấy quá bất ngờ, khiến không rõ liệu anh ấy có thể giữ bao lâu. sợ… nếu một nữa yêu anh ấy, anh lại chóng chán và quay lưng bỏ đi không chịu thứ hai nữa.
Mẹ tuy buồn nhưng tôn trọng quyết định của tôi, đã chủ động thay tôi gặp ba mẹ Cố Nhượng để nói chuyện hủy .
Tôi tưởng như là xong rồi.
Nhưng…