Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/VwhsbeRll

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

“Chị Tạ Chu đi theo em, rồi lại ủ rũ , đoán được vài phần.” – Chị tiếp:

em mãi không vào, nên chị tìm.”

Ánh mắt chị lướt qua thủ phạm Cố Nhượng vẫn dày thường:

“Chúc mừng sinh nhật, chị dâu.”

Nguyệt còn chưa kịp đáp lại câu “Chị dâu cái đầu anh”, thì Bách Lãng đã bắt đầu:

“Nguyệt Nguyệt! Sao sinh nhật chị không với em vậy? Chị quà ? Túi mới? Xe?”

Nguyệt nổi hết da gà:

“Anh còn gọi tôi vậy nữa, tôi chặn anh đấy.”

Chị kéo tay tôi, định rút lui.

Tôi bối rối lí nhí:

“Hay chị cứ vào trước đi… trong đó vẫn còn Tạ Chu…”

Tôi nhỏ, sợ Cố Nhượng nghe . Ai ngờ chị lại chẳng hề ngại ngần, còn cố tình to:

“Thì sao? Chị Tạ Chu cũng được . Thành thật, đàng hoàng, còn hơn mấy tên suốt ngày cứ ong bướm bay tung tăng.”

Bướm bay tung tăng chưa tiếng, thì bạn của bướm đã bật cười:

“Anh em này, hình chị ấy cậu đó, haha.”

Tôi lắc tay chị, mong chị nể ngưng lại.

Chị bất lực thở dài, buông tay tôi , rồi đẩy tôi nhẹ phía Cố Nhượng:

“Xem cái em kìa, chịu không nổi luôn.”

Cố Nhượng lập tức vòng tay ôm eo tôi:

“Cảm ơn chị dâu, vậy tôi đưa Mộ Mộ trước.”

“Ngày mai sẽ có chiếc túi Hermès đời mới nhất được chuyển nhà chị, xem quà sinh nhật muộn.”

Nguyệt phất tay:

“Biến đi.”

Chị đi vào trong, Bách Lãng liền bám theo từng bước:

“Khê Nguyệt! Nguyệt Nguyệt! tôi tham gia sinh nhật thay em họ được không?”

“Không.” – Chị bước hơn để甩 đuôi.

“Vì sao chứ?!” – Bách Lãng gào – “Tôi thật sự quen với bạn chị ! ơn đi! Năn nỉ đó!”

Nguyệt xưa nay luôn hình mẫu lạnh lùng cao ngạo. giờ đây, cô ấy che tai, gót giày cao bảy phân gõ cộp cộp, bước đốt lửa trên sàn.

Cuối cùng, chị khựng lại. Bách Lãng theo phía sau cũng thắng gấp.

Nguyệt , ngẩng đối diện anh, vươn tay nắm lấy cổ áo sơ mi, kéo anh lại, ghé tai thì thầm điều đó.

xong, chị buông tay , lưng bước đi.

Chỉ còn Bách Lãng đứng yên chỗ ngẩn ngơ, ngốc nghếch, nở nụ cười ngu si đầy ngọt ngào.

Tôi: “……”

Cố Nhượng: “……”

Tối hôm đó nhà, hình ảnh chiếc nhẫn trên ngón tay giữa của Cố Nhượng cứ lởn vởn trong đầu tôi mãi không dứt.

Anh từng , không bị ràng buộc.

Vậy thì bây giờ… khi anh đeo chiếc nhẫn đó tay, liệu có nghĩa … anh đã sẵn sàng chấp nhận ràng buộc rồi không?

Lý trí bảo tôi: đừng tin.

cảm xúc thì lại âm thầm nghiêng phía anh.

Hai bên còn chưa phân thắng bại, thì Bách Lãng gọi , giọng lo lắng:

“Cố Nhượng phát sốt, nhập viện rồi!”

Tôi lập tức chạy bệnh viện.

Tới nơi, Cố Nhượng truyền nước. Bách Lãng thì ngồi bên cạnh gửi tin nhắn thoại, giọng phấn khích:

“Nguyệt Nguyệt! Anh mới xem được mấy câu chuyện cười siêu ngốc, kể em nghe nha!”

“Có thằng mù chữ, đi thì tự nhiên biết đọc. Em đoán vì sao không?!”

“Vì nó đi ngã tư đường!!! Hahahaha!”

“Còn nữa nè! Mẹ chim sẻ hỏi con hôm nay tóc kiểu , con chim trả lời: ‘Buộc tóc chùm chùm!’ (giống âm ‘chiu chiu’)”

“Buồn cười không? Hahaha!”

Cố Nhượng nằm trên giường, mệt mỏi nhắm mắt lại tự cách âm với thế giới.

Cũng may đây phòng VIP, chỉ có nằm, chứ không thì chắc bị phàn nàn vì ồn ào mất rồi.

Bách Lãng cười lăn cười bò thì trông tôi:

“Em họ tới rồi nè!”

Tôi đã lười cãi lại cái danh “em họ” đó:

“Ừm.”

Cố Nhượng lập tức mở mắt, sang tôi. Có lẽ vì sốt cao, khuôn anh trông yếu ớt đáng thương.

Tim tôi mềm nhũn, đi gần. Bách Lãng chóng đứng dậy nhường chỗ:

“May em tới, anh phải đi kể chuyện cười chị họ em nghe tiếp. Em trông anh Nhượng giùm nha!”

Cố Nhượng lừ đừ đáp:

“Biến đi, đồ mê gái.”

Bách Lãng hớn hở rời đi:

“Hiểu chứ, mê gái mới có vợ.”

Tôi bóng dáng vui tươi kia rời đi, thầm thay chị họ mình lo lắng vì sắp phải lĩnh trọn “combo” chuyện cười ngớ ngẩn đó.

Cố Nhượng nắm lấy tay tôi bằng bàn tay không truyền nước:

“Đừng hắn nữa, anh này. Anh đáng thương thế .”

Tôi không rút tay , thậm chí còn siết chặt lại theo bản năng:

“Sao lại sốt thế?”

“Không sao, truyền xong ổn.” – Anh an ủi tôi – “Chỉ cần em ở đây, anh khỏe rồi.”

Có lẽ vì mệt, hoặc vì thuốc, anh trông hơi lơ đãng, buồn ngủ.

Sau khi truyền xong, y tá tháo kim. Tôi nhẹ nhàng vỗ tay anh, bảo:

“Ngủ chút đi.”

Anh chóng thiếp đi… tay vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi không buông.

Tay anh toát mồ hôi. Tôi sợ anh khó chịu, định nhẹ nhàng rút , mỗi lần tôi cử động, dù anh vẫn ngủ, tay lại càng siết chặt hơn.

Có lẽ do cảm xúc dâng trào, tôi cúi , vô thức ghé lại gần rồi đặt nụ hôn nhẹ má anh.

Ngay khi tôi định ngồi dậy rút lui thì…

“Tóm được rồi nha.”

Cố Nhượng mở mắt , chớp vòng tay qua eo tôi, giữ tôi lại bên mép giường.

Anh cười ranh mãnh, giọng đắc ý.

Tôi tìm cái lỗ chui xuống xong, anh ôm quá chặt, tôi không nhúc nhích được, cũng không dám ngẩng anh.

“Thừa lúc anh bệnh ăn trộm hôn xong chạy hả?” – Anh áp sau lưng tôi:

“Đã hôn rồi thì phải chịu trách nhiệm đó.”

Tôi lẩm bẩm:

“Chịu trách nhiệm sao?”

Cố Nhượng ghé tai tôi, thì thầm:

“Thì vợ anh chứ sao.”

Tôi giơ tay định đ.ấ.m anh:

“Cố Nhượng!”

“Ừ.” – Anh cười , giữ lấy tay tôi không đánh, rồi giọng trở nên nghiêm túc:

“Anh biết em còn sợ, anh cơ hội được không?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương