Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3
Nỗi nơi ngực trái, khoảnh khắc, bỗng tan biến vì giọng nói rụt rè của cô bé.
Tôi bước tới, khom người xuống trước mặt nó.
“Lâm Lâm, chào, mẹ là mẹ Khê Khê của con đây.”
Vừa dứt lời, đôi mắt cô bé lập tức sáng rực, kinh ngạc mở to.
“Mẹ Khê Khê! Mẹ Khê Khê! Thật là mẹ! Mẹ chính là mẹ Khê Khê của con!”
Nói rồi, nó vừa khóc vừa , xúc động đến mức lay mạnh cánh sắt khóa kín, kêu “keng keng” vang dội.
Nhưng khi tôi nhìn thân hình gầy gò của con bé, khóe môi còn dính máu, trên cổ hằn rõ vết bầm tím do bị bóp, tim tôi lại nhói lên từng cơn dày đặc.
Con bé tên là Diệp Lâm Lâm.
Tôi quen nó từ một năm trước.
Năm ngoái, sinh nhật Bảo, nó ước muốn có một chiếc thông minh.
Tôi ý, rồi đến trung tâm thương mại .
Không ngờ lại vô tình gặp một người phụ nữ ở .
Bà ta khóc lóc, quỳ rạp trước mặt nhân viên bán hàng:
“Làm ơn, tôi cầu cô, bán cho tôi cái đi. Tôi thật chỉ có 280 tệ thôi, đây là toàn bộ tiền tôi có. Con gái tôi muốn có một cái như …”
Nhân viên bị làm phiền, cau mày khó chịu:
“Thưa bà, không đủ tiền thì đừng . thông minh đâu phải nhu yếu phẩm. Trẻ con nuôi sao mà chẳng lớn, không phải đứa nào cái .”
Người phụ nữ nghe , chỉ biết khóc, lắc đầu liên tục.
“Không… không phải… Tôi muốn , vì tôi muốn ghi âm giọng nói của vào . Coi như tôi cầu cô, bán cho tôi đi…”
Dù bà ta giải thích thế nào, nhân viên kiên quyết không chịu bớt một trăm tệ.
Thậm chí vì làm ồn đến những khách hàng khác, họ còn gọi bảo vệ tới đuổi bà ta đi.
Nhìn bà ta gục trên mặt đất, khóc đến đáng thương, tôi không kìm được lòng trắc ẩn.
Tôi bước tới:
“Được rồi, đừng khóc nữa. Cái , để tôi trả cho.”
Thế là tôi thanh toán giúp bà ta.
Ban đầu tôi chỉ nghĩ làm một việc tốt, nào ngờ, vừa nhận được , bà ta liền chạy theo tôi.
Tay bà ta run rẩy nắm chặt chiếc hộp:
“Thưa cô, tôi biết nói thế đường đột, nhưng… tôi có thể cầu cô làm mẹ của con gái tôi không?”
Tôi khựng lại.
“Tôi sắp rồi, ung thư giai đoạn cuối, bác sĩ nói tôi chỉ còn ba tháng sống nữa. Tôi không cô phải làm gì cả, tôi chỉ mong khi tôi , cô có thể thay tôi xuất hiện ngày sinh nhật con bé, hoặc khi nó khóc, cô có thể đóng vai tôi, an ủi nó vài câu.”
Tôi ngỡ ngàng đến mức không thốt nên lời.
“Thưa cô, tôi thật hết cách rồi. Tôi không muốn , nhưng căn bệnh chữa không nổi. Con gái tôi số khổ, cha nó mất vì tai nạn khi nó một tuổi. Bao năm nay chỉ có tôi gà trống nuôi con. Tôi không dám tưởng tượng, tôi đi, con bé phải sống thế nào. Cô không biết nó ngoan ngoãn đến mức nào đâu. Khi còn nhỏ, bạn bè có kẹo, dù nuốt nước bọt, nó không bao giờ đòi tôi. Ngay cả khi tôi mềm lòng cho nó viên kẹo, nó luôn cẩn thận bóc vỏ rồi đưa tôi ăn trước. Cô là người tốt, tôi biết. Tôi biết đang đạo đức trói buộc cô, nhưng… tôi không muốn con bé bơ vơ trên đời. Dù chỉ coi cô như một chỗ dựa tinh thần, hãy giúp tôi. cô!”
Người phụ nữ khóc đến run rẩy toàn thân.
Có lẽ vì tôi là mẹ, nên tôi bị nước mắt ấy lay động.
Cân nhắc một hồi, tôi nghĩ cho số điện thoại không sao.
Thế là tôi đọc số cho bà ta.
Nhưng dặn dò:
“Tôi cho cô số điện thoại chỉ vì cô thật đáng thương. chỉ là gọi điện, tôi sẵn sàng giúp. Nhưng là chuyện khác, tôi không chắc có thể làm được.”
Bà ta lau nước mắt, mỉm qua nỗi :
“Thế là đủ rồi. Tôi chỉ muốn khi con gái tôi khóc, nhớ mẹ, nó có thể gọi cho ai .”
“Con bé tên Lâm Lâm, nó ngoan, thật ngoan.”
Nói xong, bà ta lại dập đầu ba cái rồi rời khỏi trung tâm thương mại.
Một tháng , tôi nhận được một cuộc gọi từ một bé gái.
“Alo, chào, có phải cô là mẹ thay thế của con không? Cô là mẹ Khê Khê của con phải không?”
4
Mặc dù bị cuộc gọi bất ngờ làm cho kinh ngạc, nhưng tôi lựa chọn hoàn thành di nguyện của người phụ nữ kia.
Tôi dịu dàng, nhiệt tình nói với cô bé ở đầu dây bên kia:
“Đúng rồi, mẹ chính là mẹ Khê Khê của con, là mẹ ruột của con đặc biệt nhờ mẹ đến bảo vệ con.”
“Mẹ của con vừa dặn mẹ rằng, từ nay về , chỉ Lâm Lâm có chuyện gì không vui, đều có thể dùng gọi cho mẹ Khê Khê.”
Nghe tôi nói , cô bé lập tức bật khúc khích.
“Mẹ Khê Khê, con không được bảo vệ đâu, mẹ đã dạy con biết giặt quần áo, dạy con nấu cơm, con có thể tự sống được rồi. Mẹ còn nói rằng, con không thể lúc nào làm phiền mẹ Khê Khê, chỉ khi nào muốn khóc thì được tìm mẹ thôi. Mẹ Khê Khê, bây giờ con không muốn khóc đâu, con vui, vì mẹ không lừa con. Mẹ nói chỉ có mẹ Khê Khê, thì mẹ sẽ mãi mãi ở bên con.”
Giọng cô bé trẻo, hồn nhiên, nghe như thật hạnh phúc.
“Diệp Lâm Lâm, con tiện nhân nhỏ, mày lại trốn đi đâu lười biếng thế, không mau quay về nấu cơm! Đúng là xui tám kiếp, con thì nuôi không nổi, còn chạy đi nuôi con người khác.”
Nghe tiếng mắng, giọng Lâm Lâm hơi nghẹn ngào.
Nhưng chỉ thoáng chốc, con bé lại nói với tôi:
“Mẹ Khê Khê, bây giờ con bận chút chuyện, con cúp máy trước nhé.”
, cuộc gọi bị cắt.
Tôi ngồi nghe tiếng tút kéo dài, mãi mà không hoàn hồn được.
Từ về , Lâm Lâm không gọi cho tôi thường xuyên, có lẽ một tháng một lần.
Mỗi lần gọi, con bé đều .
Tôi hỏi tại sao.
Con bé luôn trả lời: “Chỉ con nghĩ đến việc còn mẹ Khê Khê, con liền vui.”
Mỗi lần nghe tiếng ấy, tim tôi lại nhói .
Tôi cứ nghĩ rằng giữa tôi và Lâm Lâm, chỉ là mối quan hệ xa xôi, gọi điện thoại để an ủi nhau, như những người xa lạ dần quen.
Cho đến một tháng trước.
Tôi phát bệnh hen suyễn ngay nhà, nhưng lục lọi mãi không thuốc dự trữ.
tuyệt vọng, tôi chỉ còn cách cố gắng chịu đựng từng hơi thở gấp gáp, giống như lần sinh Bảo, đi gõ phòng .
“ , anh mở đi, tôi lên cơn hen rồi. Anh có thể đưa tôi đi bệnh viện, hoặc xuống lầu giúp tôi thuốc được không?”
Giống như khi tôi sinh Bảo năm ấy, không mở .
“Mẹ, chính mẹ từng nói chuyện của thì tự làm đi. thì mẹ tự xuống thuốc đi. Con và ba còn phải rửa mặt, tụi con hẹn dì Giang đi công viên chơi rồi.”
Nghe , tim tôi đớn đến nghẹt thở.
Trước kia, cho dù Bảo làm chuyện gì quá đáng, tôi chưa từng thật giận nó.
Tôi nghĩ nó còn nhỏ, chỉ bị và Giang Ảnh Tuyết dạy hư, trở nên lạnh lùng như .
Tôi tin rằng cố gắng thêm một chút, chắc chắn có thể kéo con trở về.
Nhưng ngay lúc nghe câu trả lời ấy, tim tôi như bị kim đâm.
Điều càng khiến tôi hơn là lúc , vì lên cơn hen, tôi không chỉ khó thở mà cơ thể còn bắt đầu co giật.
Sợ rằng sẽ , tôi liều mạng đập :
“Cộc cộc cộc!”
Thế nhưng không mở.
Cho đến năm phút , khi tay tôi đập đến rát buốt, cuối cùng anh ta chịu mở .
“Lâm Khê, cô phiền quá, suốt ngày chỉ biết la hét! Sáng sớm mà không để yên, đi thôi, Bảo, đừng quan tâm đến mẹ, chúng ta ra ngoài.”
Tôi bị anh ta xô ngã xuống đất, đầu còn đập mạnh vào tường.
Thế nhưng nhìn tôi thảm hại như , chẳng hề xót thương, bình thản xoay người nắm tay con trai.
Bảo nhìn tôi nằm trên đất, bước đến gần, nhưng những lời nó thốt ra lại khiến tôi đến tắt thở:
“Mẹ, mẹ đừng giả vờ nữa. mẹ thật đi thì tốt biết bao, hôm nay con có thể để dì Giang làm mẹ con rồi.”
Nói xong, nó quay lưng, nắm tay bố.
Hai cha con không ngoảnh đầu lại, chẳng nói thêm với tôi câu nào, cứ thế bước ra khỏi .
Nhìn bóng lưng họ rời đi, tôi khóc đến run rẩy toàn thân.
Đúng lúc tôi vì thiếu oxy mà đầu óc ong ong, thì điện thoại phòng vang lên.
là nhạc chuông riêng tôi dành cho Lâm Lâm.
Giọng trẻ thơ ngân nga, lập tức như lưỡi dao đâm vào tim tôi.
Tôi gắng sức bò về phía phòng, chỉ đủ sức ấn nút nghe máy.
Rồi thều thào câu cuối trước khi ngất lịm:
“Lâm Lâm, cứu mẹ…”