Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Bọn trẻ hôm nay cô sẽ đến, dù là cuối tuần không có lớp, chúng vẫn chờ cô đấy.”
nắng chan hòa, những đứa trẻ cười vui vẻ, tung tăng chạy nhảy khắp sân .
Một bé gái chạy quá nhanh, vô tình đâm sầm vào tôi.
Con bé luống cuống cúi đầu, lí nhí :
“Xin lỗi chị ạ, em không cố ý!”
Lục Dư xoa nhẹ đầu cô bé, dịu dàng :
“Tiểu Di, chính là chị gái đã quyên góp xây dựng tiểu học hy vọng cho các con đấy.”
“Con chẳng phải đã mong chờ chị ấy rất lâu rồi sao? Mau chào chị đi nào.”
Đôi mắt Tiểu Di sáng rực lên, ngước nhìn tôi, giọng non nớt nhưng chân thành:
“Chị ơi, cảm ơn chị!”
“Ngôi mới đẹp lắm! Được học , em vui lắm luôn!”
Tiểu Di ngượng ngùng gãi đầu, rồi lấy từ sau lưng ra một chiếc vòng nhỏ:
“Em đã chuẩn bị từ lâu rồi. Chị ơi, tặng chị nè.”
“Hy vọng chị sẽ thích.”
Vòng được đan từ cỏ xanh và những bông cúc dại.
Hình dáng rất tinh xảo, từng đường đan kết đều thể hiện sự tỉ mỉ và tâm huyết của người làm ra nó.
Tôi cúi người xuống, Tiểu Di nhẹ nhàng đội vòng lên đầu tôi, vô cùng cẩn thận thể sợ làm hỏng nó.
mắt chúng tôi giao nhau, và tôi cũng không nhịn được mà mỉm cười .
Cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, mang hương thoang thoảng.
Xa xa, từng đợt sóng lúa xanh rì dập dờn làn gió, trải dài đến tận cuối chân trời.
Ngay khoảnh khắc này, tôi chợt nhận ra—
Trái tim từng lang thang vô định của mình, cuối cùng cũng tìm thấy bến đỗ.
Tôi đã nhìn thấy vẻ đẹp bao la của thế giới này.
Ban đầu, tôi chọn con đường thi công chức chỉ muốn thoát sự kìm kẹp của Kỳ Thiệu Bạch.
Tôi muốn rũ bỏ mối tình nực cười ấy, muốn phá vỡ bức tường mà hắn dựng lên để phong tỏa sự nghiệp của tôi.
Tôi từng tự nhốt mình trong một thế giới chật hẹp, ích kỷ và oán hận.
Mà chẳng hề nhận ra rằng, cuộc sống thực ra là một vùng thảo nguyên rộng lớn, vô tận.
Trước , tôi chỉ viết về “phục hưng nông thôn” trên những trang luận văn của kỳ thi.
Nhưng , tôi thực sự cảm nhận được sức mạnh của hành động.
Tôi hy vọng—
Mình có thể cống hiến nhiều hơn cho xã hội.
8
Tôi tìm một chỗ trọ trong làng.
Ban , tôi Lục Dư đi từng hộ dân, khảo sát, chăm sóc người già.
Ban đêm, tôi tiếp tục ôn thi công chức, luyện tập đề thi những trước.
Những này, tôi sống vô cùng bận rộn nhưng cũng thật trọn vẹn.
Vươn vai một cái, tôi chậm rãi ra cửa.
Không ngờ lại đụng phải một người.
Kỳ Thiệu Bạch đang tựa vào bức tường, đôi mày nhíu chặt, châm điếu thuốc trên tay.
Chiếc bật lửa bạc ấy lấp lánh dưới mặt trời, chói mắt đến lạ.
Thấy tôi, hắn vội vàng ném điếu thuốc đang cháy dở xuống đất, nhanh chóng giẫm tắt.
Hắn bực bội xoa mái tóc rối bù, giọng điệu có chút mất kiên :
“Chu Thính Vãn, lần này, tôi thừa nhận tôi thua rồi.”
“Tôi đã gọi cho cô gần hai trăm cuộc, cô nhất quyết không nghe, cố tình chọc tức tôi đúng không?”
“Ngốc nghếch, không có chút tin tức gì của cô, cô có tôi lo đến nào không?”
“Cũng may, sau bao nhiêu bên nhau, tôi vẫn hiểu cô đủ rõ. nhiên, cô đã quay về quê.”
Hắn dừng lại một chút, rồi tiếp tục :
“ nhớ lần chúng ta cãi nhau hồi đại học không?”
“Lúc đó, tôi cũng cố tình đến tìm cô, cuối cùng cô ngoan ngoãn tôi về.”
“Thính Vãn, giống trước kia đi, chúng ta làm hòa nhé.”
Tôi khẽ cúi mắt.
đó, cuộc tranh cãi kết thúc trong một nụ mặn đắng vị nước mắt.
Khi ấy, giữa lúc đau lòng bật khóc, tôi nhìn thấy Kỳ Thiệu Bạch chạy đến tìm tôi, cứ ngỡ mình đang gặp được một vị thần giáng xuống từ trời cao.
Tôi đã từng cho rằng, tình là báu vật quan trọng nhất trong đời.
Nhưng bây , tôi không để mắt đến thứ tình thấp kém này .
Tôi có nhiều điều quan trọng hơn cần quan tâm.
Những thứ đó, so với thứ tình cảm nhỏ bé, yếu ớt này, quan trọng hơn rất nhiều.
Tôi nhếch môi, giọng điệu châm biếm:
“ muốn làm hòa, nhưng chẳng phải vẫn đang dây dưa không dứt với Lâm Thiên Nguyệt sao?”
“Miệng thì rêu rao chung tình, nhưng tình của lúc nào cũng ba lòng hai dạ, nhìn mà thấy buồn nôn.”
“Kỳ Thiệu Bạch, chúng ta không thể quay về được .”
“Nhìn rõ thực tế đi, chúng ta đã chia tay rồi.”
Kỳ Thiệu Bạch sững người, lùi lại vài , thể không dám tin vào những gì vừa nghe.
Sự sốc, mơ hồ, đau đớn—
Tất cả những cảm xúc phức tạp đó hiện rõ trên khuôn mặt hắn.
Có lẽ cũng nhận ra sự mất kiểm soát của mình, hắn hít sâu một hơi, cố lấy lại bình tĩnh:
“Chuyện của Lâm Thiên Nguyệt, tôi có thể giải thích. Cùng lắm thì giữa tôi và cô ta cũng chỉ là quan hệ môi mà thôi.”
“Tôi chỉ chơi đùa với cô ta.”
“Tôi thấy mới mẻ, chỉ mắt cô ta rất thuần khiết, rất giống với em trước kia.”
“Chiếc váy cao cấp bị cô ta xé rách, tôi đã mua lại một cái mới cho em rồi.”
“Chỉ cần em tôi quay về Bắc Kinh, tôi vẫn có thể giúp em trở thành minh tinh hạng A.”
Chúng tôi nhìn nhau trong im lặng.
Không khí tĩnh lặng kéo dài đến gần ngột ngạt.
Cuối cùng, Kỳ Thiệu Bạch là người lên tiếng trước, giọng hắn lạnh lùng hơn hẳn:
“Tôi đã nhượng bộ đến này rồi, thế vẫn chưa đủ sao?”
Hắn nheo mắt, giọng điệu sắc bén, giống đang ép tôi đến đường cùng:
“Tôi hỏi lần cuối, Chu Thính Vãn, em có muốn quay lại với tôi không?”
Tôi dứt khoát trả lời:
“Không.”
Kỳ Thiệu Bạch bật cười tức giận.
Hắn liên tục mấy chữ “Được, được lắm.”
Sau đó, hắn rút từ trong túi ra một vật gì đó, mạnh mẽ nhét vào tay tôi:
“Chu Thính Vãn, tốt nhất là đừng hối hận!”
Tài xế mở cửa xe cho hắn.
Hắn không thèm ngoái đầu lại, thẳng lên xe và rời đi.
Tôi cúi xuống nhìn thứ trong tay mình.
Một chiếc hộp trang sức tinh xảo.
Chậm rãi mở ra, tôi nhìn thấy bên trong là một chiếc kim cương lấp lánh, cùng với một tờ giấy cũ đã hơi ngả vàng.
Trên đó là những dòng chữ ngay ngắn, cẩn thận viết ra từng nét:
“Thính Vãn, là một bức thư từ ba trước.”
“Tôi đã sớm quyết định rồi—sẽ bên em cả đời này.”
“Tôi tin rằng ba sau, chúng ta vẫn sẽ chìm đắm trong tình .”
“Vậy , tôi muốn hỏi em của hiện tại—em có bằng lòng kết với tôi không?”
sáng phản chiếu từ viên kim cương quá chói mắt.
Tôi khẽ nhắm mắt lại.
Kỳ Thiệu Bạch của tuổi 18 từng tôi bằng sự chân thành và nhiệt huyết cháy bỏng.
Chỉ tiếc rằng—
Tình ấy không thể chiến thắng được thời gian.
9
Sau một thời gian dài tĩnh tâm học tập quê nhà, tôi quay lại Bắc Kinh để tham gia kỳ thi viết của kỳ thi công chức cấp tỉnh.
đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, khi làm bài, tôi cảm thấy vô cùng suôn sẻ và thoải mái.
ra phòng thi, tôi có linh cảm rằng lần này mình sẽ đạt kết tốt, cuối cùng cũng có thể nhẹ nhõm thở phào.
Trong khoảng thời gian chờ đợi kết thi, tôi cuối cùng cũng có chút thời gian rảnh.
Tôi rà soát lại toàn bộ tài sản của mình.
Những bất động sản và các khoản đầu tư không cần thiết, tôi đều chuyển đổi thành tiền mặt.
Tôi chỉ giữ lại một khoản đủ để sinh hoạt.
Phần lại—tôi quyên góp hết.
Nụ cười của những đứa trẻ trong tiểu học hy vọng đã khiến tôi xúc động sâu sắc.
Vậy , tôi cũng muốn giúp đỡ nhiều người hơn .
Ngàn trước, Đỗ Phủ từng cảm thán:
“Làm sao có thể có hàng vạn gian nhà lớn, để che chở cho tất cả những người nghèo khó trên đời này được vui vẻ?”
Tôi năng lực của mình có hạn, không thể giúp tất cả những người đang chật vật dưới đáy xã hội thoát đói nghèo.
Nhưng dù vậy—
Tôi vẫn muốn giơ cao ngọn đuốc trong tay, thắp sáng một tia hy vọng.
10
Hành trình thi công chức thực sự rất dài.
Dù khá tự tin với bài thi viết, nhưng khi xem kết , tôi vẫn không sững sờ—
147 điểm, cao hơn người đứng thứ hai tận hơn chục điểm.
Dù vậy, tôi không dám lơ là.
Bởi những hợp bị loại vòng phỏng vấn vẫn thường xuyên xảy ra.
Vậy , tôi đăng ký khóa huấn luyện một kèm một với giảng viên, tập trung luyện phỏng vấn suốt nửa tháng.
Đến phỏng vấn, tôi vô cùng may mắn—
Câu hỏi bốc thăm lại chính là về “xóa đói giảm nghèo có mục tiêu”.
Sau nhiều rèn luyện, cộng thêm kinh nghiệm khảo sát thực tế làng, tôi trả lời vô cùng trôi chảy.
Điểm số được công bố ngay tại chỗ—
Tôi dẫn đầu một cách áp đảo, chính thức vào vòng kiểm tra sức khỏe!
Đầu óc tôi trống rỗng.
Mãi đến khi ra phòng thi, tôi mới dần dần nhận thức được thực tế, rồi không kìm được vỡ òa trong sung sướng—
Trời ơi!
TÔI! ĐÃ! ĐẬU! RỒI!
Sau bao nhiêu nỗ lực, cuối cùng cũng có kết xứng đáng!
Bản năng đầu tiên của tôi là muốn chia sẻ niềm vui này với ai đó.
Nhưng chợt nhận ra, thực ra chẳng có mấy người tôi đang thi công chức.
Cuối cùng, tôi chỉ nhắn tin báo tin vui cho mọi người trong làng.
Người phấn khích nhất chính là Tiểu Di.
Cô bé gửi hẳn một đoạn video, vui sướng chụt lên màn hình:
“Em mà! Chị là giỏi nhất! Chị đứng đầu kỳ thi, cũng là người số một trong lòng em!”
“Chị ơi, em và Lục Dư đã tự tay làm rất nhiều bánh hạnh , chờ chị về ăn mừng cùng bọn em!”
Tôi không nhịn được cười, mắt cong lên hạnh phúc:
“Được! Chờ chị về!”
11
Kết kiểm tra sức khỏe hoàn toàn bình thường.
Quy trình thẩm tra lý lịch cũng diễn ra suôn sẻ.
Bây , chỉ đợi danh sách chính thức được công bố.
cuối cùng Bắc Kinh, tôi chợt nhớ ra có một chuyện chưa hoàn thành.
Chiếc mà Kỳ Thiệu Bạch để lại—tôi vẫn chưa trả lại cho hắn.
Chúng tôi đã kết thúc.
Nó không thuộc về tôi .
Tôi quay lại biệt thự.
Ban đầu, tôi chỉ định bỏ chiếc vào hộp thư trước cửa rồi rời đi.
Nhưng cánh cửa khẽ hé mở.
Tôi do dự trong chốc lát, rồi đưa tay đẩy cửa vào.
Một mùi rượu nồng nặc pha lẫn khói thuốc đặc quánh lập tức ập vào mũi.
Phòng khách bừa bộn những vỏ chai rượu trống rỗng.
Gạt tàn thuốc cũng đã đến tràn ra ngoài, đầu thuốc lá vương vãi khắp bàn.
Kỳ Thiệu Bạch nằm lẫn trong đống hỗn độn đó, tay vẫn đang mở một chai rượu khác.
Hắn nghe thấy tiếng động, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Lâu rồi không gặp, hắn đã thay đổi rất nhiều.
Gầy đến hai gò má hóp lại.
Râu ria xồm xoàm, hoàn toàn không chút bóng dáng nào của chàng công tử hào trước.
Kỳ Thiệu Bạch khẽ cười nhạt, trong mắt hiện rõ vẻ đắc ý không hề che giấu:
“Cuối cùng cũng chịu quay lại?”
mắt hắn rơi xuống chiếc hộp trong tay tôi.
Nét mặt hắn càng trở vui vẻ, khóe môi nhếch lên tự tin:
“Bây nghĩ thông suốt rồi à? Cuối cùng cũng chịu làm bà Kỳ của tôi rồi?”
“Thế thì được thôi, đợi tôi lấy sổ hộ khẩu, chúng ta đi đăng ký kết ngay.”
“À phải rồi, tôi trông thế này không ổn lắm, để tôi đi thay quần áo…”
Tôi ngắt lời hắn:
“Bây kết không cần sổ hộ khẩu , không cần đi lấy đâu.”
“Hơn , tôi chưa bao có ý định cưới .”
“Tôi quay lại, chỉ để trả cho .”