Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“ , anh nhớ anh từng hứa với em điều gì không?”
Một tia chớp lóe ngoài sổ, rọi sáng đường viền hàm nghiến chặt của anh.
Ký ức như thủy triều dâng cuồn cuộn.
Đó cũng là một đêm mưa như trút , tôi bị nhốt trái trong nhà vệ sinh của khu giảng đường.
Anh lao giữa cơn mưa, cả ướt sũng phá xông , ôm chặt lấy tôi, giọng run rẩy:
“Diệp Thanh, cả đời anh sẽ không để em tìm không anh.”
Lúc , mưa từ tóc anh nhỏ cổ áo tôi, lạnh buốt… nhưng lại tôi yên .
bây giờ, chiếc điện thoại nằm im lìm trong bàn tay tôi, lạnh như một xác chết.
“Cô là…”
“ là gì?”
Tôi ném điện thoại của anh giường.
“Mở khóa.”
Anh đứng yên bất động, bóng anh phủ xuống tôi.
“Sợ à?”
Tôi quét sáng màn hình, 13 cuộc gọi nhỡ hiện rành rành mắt tôi nhức nhối.
“Hay là… thật ra anh đã tin nhắn của em rồi?”
Mi mắt anh khẽ run.
một biểu cảm rất nhỏ thôi… cũng tôi đau nhói trong .
Lúc học đại học, bài nghiên cứu của anh bị đạo văn, trước mặt hội đồng chuyên môn, anh cũng lộ ra nét mặt – cố gắng giữ bình tĩnh, gồng mình giả vờ mạnh mẽ.
“ Thanh…”
Anh đưa tay ra muốn ôm tôi, nhưng tôi lập tức lùi lại.
“Trả lời em.”
Tôi siết chặt tay, móng tay cắm sâu bàn tay đau tỉnh táo.
“Anh phải đã tận mắt nó tắt điện thoại của anh không?”
Ngoài kính, mưa bắt đầu đập liên tục sổ, như hàng ngàn lời buộc tội đang gào thét.
Anh cũng thở dài:
“Nó… nó khóc dữ quá…”
Câu chưa dứt, chính anh cũng cứng đờ lại, rõ ràng anh cũng nhận ra cái lý do nực cười mức nào.
Câu nói như một con dao cùn, chậm rãi và tàn nhẫn rạch một đường sâu hoắm trong ngực tôi.
Tôi bỗng nhớ năm ba đại học, tôi sốt cao tới 39 độ trong thư viện, đã gọi cho anh hơn 20 cuộc.
Mãi về sau tôi mới , hôm đó Giang thi giữa kỳ không tốt, anh đã công viên nó, ngồi suốt một ngày trên vòng xoay ngựa gỗ.
“Anh em chờ ở sân bay bao lâu không?”
Giọng tôi nhỏ mức chính mình không nghe rõ.
“Ba tiếng đồng hồ. phải mang giày cao gót, giẫm qua vũng lội tới trạm taxi.”
Tôi đưa chân ra, cổ chân bị trầy đã đóng vảy máu mỏng.
Đồng tử anh co rút lại.
“Xin lỗi Thanh… Sẽ không sau nữa.”
Tôi lắc đầu, thất vọng cực điểm.
Câu … tôi đã nghe quá nhiều rồi.
“Lời hứa của anh rẻ như mắt của Giang vậy.”
Tôi giơ tay đếm từng ngón:
“Năm ngoái sinh nhật em, anh nói sẽ Tây Ban Nha em, vì nó sợ bóng tối, anh lập tức bay về trong đêm.”
“Năm kia Valentine, anh hứa đưa em nhà hàng Pháp mới mở, kết quả vì nó đột nhiên thèm ăn lẩu…”
Sắc mặt trắng bệch từng chút một, như thể đầu tiên nhận ra tất cả những “chuyện nhỏ” xâu chuỗi lại, đáng sợ tới mức nào.
“ , trước kia em không , thì ra cái gọi là ‘chăm sóc’ của anh… là để nó muốn tắt điện thoại anh thì tắt, muốn anh ru ngủ lúc nửa đêm thì ru, và trong mọi tình huống — nó luôn được ưu tiên hơnem.”
“Nếu đúng là như vậy… thì anh nên nói thẳng với em từ sớm.
Em mình không bằng nó, và em cũng sẽ không cố níu kéo.”
“ , anh là giám hộ của nó, không phải bạn trai nó.”
Anh lại muốn đưa tay ra ôm tôi, tôi mệt mỏi nghiêng né tránh.
“Ngủ .”
04
Tôi không thời gian để đau buồn.
tôi về là để thực hiện một ca phẫu thuật rất quan trọng.
đèn phòng mổ tắt , tôi mới nhận ra áo blouse trên lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Bốn tiếng đồng hồ căng thẳng các ngón tay tôi run nhẹ, tháo dây khẩu trang cũng khó khăn.
“Bác sĩ Diệp, vất vả rồi.”
Y tá trao cho tôi một chai đường,
“Các số bệnh nhân đều ổn định.”
Tôi khẽ gật đầu, đẩy bước ra khỏi phòng mổ, liền đứng ở hành lang.
Ngón tay thon dài của anh đang xoay nhẹ chìa khóa xe, tiếng kim loại va nhau vang rõ giữa hành lang trống trải.
“ Thanh.”
Anh bước nhanh lại gần, trên vẫn mùi thuốc sát trùng.
“Ca mổ thuận lợi chứ?”
Tôi khẽ nhếch môi, không đáp, mệt mỏi xoa trán.
Sự im lặng khắp hành lang.
, anh tiếng trước:
“ hôm nay sinh nhật…