Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

7.

Trần chỉ tay vào tôi:

“Mẹ mày điên rồi! Không chỉ đòi ly hôn, còn muốn trả nhà cho dì mày!”

Con dâu lập tức nổ tung:

“Tại ?! Nhà này này lại cho chứ! Mắc gì phải trả lại? Chỉ vì lúc trưa nói mẹ vài câu mà mẹ muốn cắt đứt với nhà này à?!

Mẹ đừng quên— này mẹ còn phải trông vào chúng con dưỡng già!”

Con trai cũng sa sầm mặt:

“Không phải bị con đánh một cái thôi ? Có cần quá đáng thế không? Trước kia ba đánh mẹ, không thấy mẹ cứng như vậy?

Xem ra Thanh Thanh nói đúng—mẹ cố tình kiếm cớ dạy dỗ cô ấy!”

sang bố:

“Ba, đừng quan tâm mẹ. Mẹ muốn ly thì ly! Con muốn xem thử rời chúng ta, mẹ liệu có sống không!”

Tốt lắm. Thật sự tốt lắm.

Đây chính là cái tôi nhận được bao nhiêu năm hy sinh tuổi trẻ, sức khỏe tự do.

Tôi cũng muốn xem—rốt cuộc là tôi không rời họ, hay họ mới là không sống nếu thiếu tôi.

Tôi đặt lại quần áo vào vali, kéo khóa:

mai mười giờ , hẹn gặp ở cục dân chính.”

ánh mắt sửng sốt của nhà, tôi kéo vali đi thẳng ra cửa.

Đúng lúc đó, Trần Thanh Thanh lao đến chắn cửa.

“Không được! Mẹ không được đi! Mẹ đi rồi ai chăm ? Ai nấu cơm, ai làm nhà?

Mẹ mà dám bước ra cửa hôm nay, tin không, tôi nói hết với mọi ai cũng biết mẹ là loại đàn bỏ nhà bỏ cháu không thèm ngó ngàng!”

Tôi cô ta lạnh như băng:

“Cô sinh thì tự cô chăm. Có điều luật nào quy định nội bắt buộc phải trông cháu không?

nhà? Ba , sáu cái tay, đều phế hết à? Tôi là osin của các ? Tôi đáng phải gánh hết chắc?”

Có lẽ thấy Thanh Thanh không cản , Trần Đào cũng đổi ngay sắc mặt bước đến:

“Thanh Thanh nói đúng! Mẹ muốn đi thì cũng phải thu xếp chuyện nhà trước chứ!

Được rồi, mẹ không muốn trông trẻ, không muốn làm nhà đúng không? Được thôi—mẹ đưa ! Một tháng một vạn, con thuê bảo mẫu làm thay mẹ!”

Tôi bật cười, cười đến nỗi thấy mình thật ngu ngốc vì chịu đựng hai con này quá lâu.

“Tại tôi phải đưa ? Tôi nợ các chắc?”

“Vì mẹ là mẹ con! Là nội của thằng bé!” Trần Đào đỏ mặt gân cổ chỉ vào tôi. “Mẹ xem có ai như mẹ không? Già rồi mà tâm còn hoang! Không giúp thì đưa !

không có thì đi tìm dì của con! Dì nhiều lắm mà! Dù dì cũng có con cái… số đó sớm muộn…”

Bốp!

Tôi không nhịn được nữa, tát thẳng vào mặt nó.

“Trần Đào, đúng là con của Trần . Máu lạnh, tính toán, cùng một khuôn đúc ra.

Tôi khuyên anh đừng có mơ! Tôi còn muốn ly hôn, anh tôi cũng không cần, anh còn đòi tôi nuôi con cho anh?

Anh còn dám quậy nữa, coi chừng ngay cái nhà này tôi cũng lấy lại!”

“Dám hả?!”

Trần Đào gào lên, giơ tay định đánh tôi lần nữa.

Nhưng trước khi bàn tay rơi xuống—

Chuông cửa vang lên.

8.

Là Trình Tuệ đến.

Cô ấy tôi trên xuống dưới, thấy vết bầm ở sống mũi thì mặt lập tức sầm lại.

“Dì đến đúng lúc quá,” Trần Đào vội chạy tới, “dì mau khuyên mẹ đi! ấy điên rồi, đòi bỏ chồng bỏ con, dì xem—”

“Trần Đào,” Trình Tuệ lạnh lùng cắt ngang, “vết thương trên mặt mẹ mày, mà ra?”

Trần Đào nghẹn họng.

Chỉ thoáng qua là Trình Tuệ hiểu.

“Giỏi lắm Trần Đào. Con trai mà dám động tay với mẹ ruột? Không phải con, mà là một thứ vong ân bội nghĩa! Đẻ ra mày chẳng bằng mua cục thịt !”

Cô ấy dí tay vào mũi Trần Đào, mắng thẳng:

“Mẹ mày bế bồng, chăm sóc, nuôi lớn mày từng chút một, rồi giờ mày đối xử với mẹ như thế này à?!

mai mày đến ty! ty tao không chứa loại ‘đại Phản Thiên Cương’ như mày!”

Trần Đào vốn nhỏ không ham học, thi đại học rớt, vẫn là Trình Tuệ bỏ cho học cao đẳng.

Ra trường, cô ấy kéo vào ty, nâng đỡ ba năm liền lên đến chức quản lý nhỏ, lương tháng gần bốn vạn.

Nghe vậy, cậu ta hoảng loạn thật sự:

“Dì! Dì không thể như vậy! Con là cháu ruột duy nhất của dì mà! Con cống hiến biết bao nhiêu cho ty, dì đừng trở mặt—”

“Cống hiến?” Trình Tuệ bật cười. “Ý cống hiến là nói mấy lần thất bại quyết sách đúng không?

Trần Đào, không nể mặt mẹ mày, mày còn nghĩ mày ngồi ty tao ?

Giờ mày xem thường mẹ mày như thế, vậy thì tự lực đi. Đừng bám hơi ấm của ấy nữa.”

Cô ấy sang tôi:

“Chị, chị không phản đối chứ?”

Tôi lắc .

Tim tôi bị dày vò đến chai sạn rồi. Còn phản đối được gì nữa.

“Vậy đi thôi.”

Trình Tuệ kéo vali tay tôi, khoác lấy cánh tay tôi dẫn tôi ra ngoài, không hề ngoái lại.

Ra cửa khu chung cư, gió lạnh ập vào mặt. Tôi khựng lại.

Trình Tuệ siết chặt lấy tôi:

“Đi thôi, chị. Cuộc đời mới bắt rồi.”

9.

Tới biệt thự của Trình Tuệ, cô ấy rót cho tôi ly sữa nóng.

Đợi tôi uống xong, cô ấy nhẹ giọng hỏi:

“Còn đau không?”

Tôi lắc , mỉm cười:

“Hết rồi. Thật ra, chị phải cảm ơn cú đấm đó—nó làm chị tỉnh ra.”

Trình Tuệ thở dài, ánh mắt đầy thương xót:

“Lẽ ra phải như vậy lâu. Chị, giờ, hãy sống đời mình.”

Đêm đó, hai chị em nằm chung giường, nói chuyện nhỏ nhỏ như hồi còn bé.

Thoáng chốc, tôi như trở lại tuổi mười sáu mười bảy—

khi tôi còn là cô gái rạng rỡ tràn đầy ước mơ.

Khi tôi còn có nơi muốn đến, cuộc sống muốn sống, tương lai muốn bước tới.

Không biết bao giờ, những mong ước ấy bị cuộc sống bào mòn hết, chỉ còn lại một cơ thể đầy thương tích.

Cùng tuổi như tôi, vậy mà mắt Trình Tuệ vẫn còn ánh .

Cô ấy nói hành trình du lịch sắp tới, nói trạm tiên là thành phố biển hai chúng tôi từng mơ ước, nói nơi đó có nắng ấm, biển xanh hải sản tươi ngon.

Tôi lặng lẽ lắng nghe—

bất chợt, những khát vọng xưa ùa .

Trái tim ngủ quên bấy lâu được tưới lại chút nước mát.

10 giờ hôm , tôi có mặt ở cục dân chính đúng hẹn.

Trần đến trễ nửa tiếng, mặt mày đen như đêm.

Phía là Trần Đào Trần Thanh Thanh bế đứa nhỏ—

ba gương mặt hầm hầm bước vào như sắp đánh nhau, chứ không giống đến làm thủ tục ly hôn.

“Trình Cẩm, tôi cho cô một cơ hội cuối.

Chỉ cần cô theo chúng tôi , chuyện hôm qua xem như chưa từng xảy ra.”

Trần Đào cũng gia giảng:

“Mẹ! Mẹ đừng làm loạn nữa! Mẹ giận vậy đủ rồi! Mau bảo dì phục hồi cho con đi—con còn phải nuôi con đấy!”

Thanh Thanh thì nở nụ cười hiếm hoi:

“Mẹ, mẹ con nào cắt đứt với nhau . Mẹ đừng giận nữa. với chúng con đi. Mẹ không biết , khóc đêm—nhớ nội đấy.”

Tôi ba gương mặt giả tạo trước mắt, chỉ thấy nực cười chua chát.

Họ phải không nỡ rời xa tôi, mà là không nỡ mất đi một “ giúp toàn thời gian miễn phí”.

Đáng tiếc thay, lần này… tôi sẽ không ngu ngốc nữa.

“Vào đi. Làm thủ tục sớm, xong sớm nhẹ cho tất .”

hoàn tất thủ tục diễn ra suôn sẻ đến bất ngờ.

Ra cục dân chính, Trần dường như vẫn chưa thể tin .

Ông ta nhíu mày tôi:

“Trình Cẩm, nể tình vợ chồng bao năm, tôi sẵn sàng cho cô một cơ hội.

Chỉ cần ba mươi chờ đợi này, cô chịu nhận sai, chịu xin lỗi, tôi… có thể miễn cưỡng lại.”

Tôi ông ta với ánh mắt đầy mỉa mai:

“Trần , ba mươi nữa, phiền ông đến đúng giờ nhận giấy chứng nhận ly hôn. Đừng đến trễ như hôm nay nữa—tôi không có thời gian chờ .”

“Cô!” – Trần trừng mắt – “Cô sẽ hối hận cho coi!”

“Hối hận?” – Tôi cười nhạt – “Thứ duy nhất khiến tôi hối hận… là không rời đi sớm hơn.”

Không thèm quan tâm đến sắc mặt tái mét của ba bọn họ, tôi lưng bước nhanh ra đường.

Xe của Trình Tuệ đợi sẵn ở đó.

10.

hôm , ngay tờ mờ .

Tôi cùng Trình Tuệ lên chuyến bay phía Nam.

Lúc mới đến, tôi vẫn chưa quen.

quá quen với cuồng như con vụ suốt , giờ bỗng dưng thảnh thơi, tôi lại có phần lạc lõng.

Trình Tuệ không thúc ép, mỗi chỉ kéo tôi đi dạo khắp nơi.

Chúng tôi đi chợ , chọn hải sản tươi sống nhất, nhà nấu một nồi đầy ắp.

Chúng tôi đi chân trần dạo trên bãi biển dưới hoàng hôn, sóng vỗ mơn man nơi mắt cá chân.

Có khi còn học bọn trẻ đi bắt sò lúc thủy triều rút.

Mệt thì ngồi trên mỏm đá ngắm biển khơi lên xuống—ngồi buổi chiều cũng chẳng chán.

Từng chút từng chút một, tôi quên dần những điều không vui quá khứ. Trên mặt tôi bắt xuất hiện nụ cười thật lòng.

“Chị tụi mình xem, có giống mấy blogger du lịch không?”

Một buổi tối bữa cơm, Trình Tuệ vừa xem ảnh vừa bật cười.

Tôi ghé qua —ảnh chụp hai chị em cười lớn bên biển, rạng rỡ như tuổi mười bảy.

“Hay là… mình cũng làm một khoản đi?” Trình Tuệ bỗng nảy ra ý tưởng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương