Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Từ nhỏ ta giả , phủ không có lấy một thiếp tỳ, thiên hạ đồn rằng ta là… long dương chi hảo.
Người ngoài tuy không dám bàn ra tán vào vì ta là hoàng tử, nhưng ai cũng âm thầm mặc như vậy.
Giờ ta lại giữa thanh thiên bạch nhật, bao nhiêu mắt nói ra một câu lửng lơ mập mờ với tướng quân nước địch…
Họ sợ là “xác thực” tin đồn !
Cha ta biết rõ phận nhi của ta, nhưng nếu gái mình trêu chọc thiếu tướng địch quốc kiểu thì…
Ta cạn lời.
Hình như… ta sự lỡ chơi quá trớn .
7
Sau yến tiệc, cha ta nặng như chì gọi ta vào nói chuyện riêng.
Người nghiêm túc độ như thể kẻ địch sắp công phá hoàng thành nơi.
“Minh Nhi, là tử, sao có thể… sao lại có thể như thế!”
lão cha sắp thở không nổi, ta vội vã dỗ:
“Cha bình tĩnh!”
Ta thành kể hết những chuyện xảy ra gần đây, cam đoan rằng ta và Tề Diệu không hề có gì vượt quá giới hạn, chưa hề chuyện gì “trên giường”.
Cha ta lúc mới bớt căng.
“Thế thì tốt… Dù gì hắn cũng là người nước Tề…”
Ta nói tiếp:
“Nhưng Tề Diệu cũng khá .”
Cha ta hít sâu một hơi.
Ta lại tiếp tục buông ra cú sốc:
“ nhi nhờ cha cầu hôn đấy!”
“Cầu hôn?!”
“ ạ.” Ta gật nghiêm túc.
“Với Tề Diệu?!”
“Vâng.”
Cha ta hai mắt trợn trắng, lăn ra ngất xỉu.
Chuyện đính hôn tạm thời dẹp qua một bên.
Ta thì cha đuổi thẳng khỏi hoàng cung:
“Ta cần… yên tĩnh.”
Ta nhún vai, quay về phủ Tề Diệu.
Lần ta không dẫn theo một a hoàn nào.
Dù Tề Diệu nhận ra ta người, nhưng vẫn ta túm gọn — ta luôn nhanh hơn hắn ta một bước.
Tề Diệu tuyệt vọng ta đè xuống giường.
Hắn ta gào lên:
“Sao dáng người thì phẳng sức lại khỏe dữ vậy?!”
Ta cười, véo eo hắn một cái:
“Cẩn thận lời nói.”
Tề Diệu hàng ngay lập tức, đổi giọng như nước chảy:
“Ngươi là… khỏe mạnh cường tráng, uy vũ bất phàm, khí thế phàm, uy phong lẫm liệt…”
Ta không thèm đôi co, thẳng vào vấn đề:
“Nói , dạo ngươi trốn ta gì?”
Tề Diệu suýt khóc, nhưng vẫn cứng họng:
“Ngươi đừng nói bừa, ta đâu có trốn.”
Ta nhếch môi: “Ngươi chắc chứ?”
“Chắc chắn! Rất chắc!”
“Ồ?”
Ta chậm rãi cúi sát xuống, gần mức gần như chạm nhau.
Tề Diệu căng cứng toàn , nín thở.
Ta khẽ thổi vào tai hắn ta, giọng đầy ám muội:
“Ngươi thích ta, không?”
Tề Diệu không chịu nổi nữa:
“Đừng… đừng nói bậy.”
“Vậy sao không đẩy ta ra?”
“Ta…”
Mấy ngày nay ta rõ, Tề Diệu kiểu “miệng chối nhưng thể thành ” — đáng yêu mức khiến người ta nạt mãi.
Chàng trai đang nghiêng , vành tai đỏ lựng, bộ dạng lúng túng giả vờ bình tĩnh khiến ta cười ha hả.
Ta quyết — tiết lộ phận của mình.
Ta buông hắn ra, trầm ngâm một lúc mở lời:
“, Tề Diệu, ra ta…”
Còn chưa kịp nói hết câu —
Cổ ta bỗng đau nhói.
Cảnh cuối cùng ta nhìn khi ngất là… Tề Diệu đánh lén ta!
mắt hắn lóe lên một tia sắc lạnh.
khi mất ý thức, ta rít qua kẽ răng:
Mẹ nó, thằng nhãi dám chơi lén?!
8
Ta tỉnh lại một cỗ xe ngựa.
đau như búa bổ. Phải mất cả buổi ta mới chấp nhận sự : Tề Diệu phản mình!
Xe xóc nảy liên tục.
Tay chân ta trói chặt bằng dây thừng, không nhúc nhích .
Ta nổi điên gào lên:
“Tề Diệu! Đồ khốn!”
“Có giỏi thì đánh tay đôi với ta!”
Dám đánh lén lúc ta tỏ tình, đồ vô sỉ!
Không có ai trả lời.
Ta lăn lộn xe, quằn quại như cá mắc cạn, mồm thì không ngừng la lối:
“Tề Diệu! Ngươi cầu trời, rơi vào tay ta một lần thôi!”
“Không thì đừng trách ta đánh cho khóc không ra tiếng!”
Có lẽ ta ầm quá, xe ngừng lại.
Tề Diệu vén rèm bước vào, ngồi xuống cạnh ta, vẻ bất đắc dĩ.
Khung cảnh quen thuộc kỳ lạ, giống hệt hôm ta dụ dỗ hắn sang Lương…
Cậu trai tóc đen cột đuôi ngựa, thay thường phục, vẻ bình tĩnh hoàn toàn khác mấy ngày .
Chỉ liếc qua bên ngoài là biết — vượt qua biên giới Lương, đang trên đường tới Đại Tề.
Ta ngẩng , cười nhạt:
“ đem ta tin?”
Tề Diệu nhìn vào mắt ta lập tức né tránh nhìn ấy, giọng có chút cứng:
“Ta lén quay về một mình, ai ngờ ngươi lại tìm tới, đành… mang theo ngươi luôn.”
“Xạo chó!”
Ta tức run người.
“Ngươi thì cứ , mang ta theo gì?! Rốt cuộc ngươi có mưu đồ gì?!”
Tề Diệu nhíu mày.
ta càng nói càng hung, cuối cùng đành thú nhận:
“Hoàng huynh ta… ra điều kiện phải đưa ngươi về gặp , nếu không… g.i.ế.c mẫu ta.”
Ta: “…”
Ủa? kia ngươi bảo cha không thương mẹ không yêu, nhưng mẹ ngươi là Quý ?
Hoàng tử lấy quyền đâu g.i.ế.c Quý ?
Tề Diệu giải thích tiếp:
“Mẹ ruột ta chỉ là cung hầu Quý . Ta ghi tên dưới danh nghĩa Quý thôi.”
À, giờ thì ta hiểu .
Nghe đâu hoàng đế Đại Tề phong lưu vô độ, hoàng tử cháu đầy đàn.
Ta chợt nhận ra điều gì đó:
“Không … hoàng huynh ngươi gặp ta để gì?”
Tề Diệu méo xệch, mắt lảng tránh, như chui xuống đất trốn.
Hồi lâu mới rặn ra mấy chữ:
“Hắn thích… nhân.”
Ta: “…”
Ta cười gằn.
Thích hả?
mắt khiếp sợ của Tề Diệu, ta bật dậy thoát khỏi dây trói, chớp mắt lật kèo trói ngược hắn ta lại.
Tề Diệu há hốc:
“Khoan , sao… sao ngươi…?!”
Ta phủi bụi trên người, ngẩng cao , mắt lạnh lẽo.
Ta ghé sát tai anh ta, nói chậm rãi:
“ tặng ta cho hoàng huynh ngươi?”
Tề Diệu cứng đờ, không dám đáp.
Ta nghiêng , khẽ hôn lên vành tai hắn ta, giọng trầm trầm:
“Ngươi nỡ sao?”