Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VhGLNRpuo
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3.
Sau khi thanh toán xong viện phí, tôi đã không còn một xu dính túi.
Vất vả lắm mới về được đến nhà, cảnh đầu tiên tôi thấy chính là Phó Gia Niên đang ân cần dỗ dành Tống Chi Chi.
“Anh Gia Niên, hôm nay em muốn ăn một bữa toàn tôm nhé ~”
Tống Chi Chi vừa lắc tay anh ta vừa làm nũng.
Phó Gia Niên cưng chiều vuốt nhẹ mũi cô ta, giọng ngọt như đường:
“Biết rồi, đồ mèo ham ăn.”
Nhưng khi ánh mắt anh ta chạm đến tôi, lông mày lập tức nhíu chặt.
Giọng nói trở nên lạnh như băng:
“Xem ra vẫn chưa quên thân phận. Biết đường lết về đây là tốt rồi.”
“Chi Chi đang mệt, con đi chăm sóc nó đi.”
Tôi cụp mắt, không nói gì.
Dù trước đây được Phó Gia Niên cưng chiều đến mấy, cũng chưa từng có ngày nào anh ta vào bếp vì tôi.
Vừa thấy anh ta bước vào bếp, bộ mặt thật của Tống Chi Chi liền hiện nguyên hình…
Cô ta cười một cách độc địa:
“Khương Miên, cảm giác 99 cây kim bạc đâm vào tận xương có ngon không?”
Cơ thể tôi khẽ run lên. Chỉ cần nghĩ đến khoảng thời gian đen tối đó, tôi liền hoảng sợ đến phát run.
“Cầu xin cô… tha cho tôi!”
Tôi không kìm được nữa, quỳ sụp xuống, nắm chặt tay áo Tống Chi Chi.
“Cô bảo tôi làm gì cũng được…”
Tống Chi Chi lùi lại với vẻ mặt ghê tởm, rồi bật cười:
“Người ta đều nói Khương Miên được Phó Gia Niên nuông chiều như công chúa.”
“Tiểu thư nhà họ Khương muốn gì có đó, rực rỡ, kiêu ngạo, đầy ánh sáng. Nhưng nhìn cô bây giờ, khác gì con chó đâu?”
“Muốn học cùng Thanh Hoa – Bắc Đại với tôi? Cô xứng sao, Khương Miên?”
Từng giọt nước mắt lớn rơi thẳng xuống sàn nhà.
“Xin lỗi… tôi sai rồi… tôi không xứng… tôi đi học cao đẳng… tha cho tôi, xin cô đấy…”
Tống Chi Chi vỗ nhẹ lên mặt tôi, cười nhạt:
“Sau này, căn biệt thự này sẽ có nữ chủ nhân mới rồi. Gia Niên ca ca đã chuyển nhượng căn nhà này cho tôi.”
“Tốt nhất là cô dọn đi càng sớm càng tốt, đừng để chướng mắt tôi.”
Tôi đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy hoảng hốt và không thể tin nổi.
Căn biệt thự này là thứ duy nhất mẹ để lại cho tôi trước khi nhà họ Khương phá sản.
Phó Gia Niên… lẽ nào anh ta không biết nó quan trọng với tôi đến mức nào?
Tôi hét lên, đẩy mạnh Tống Chi Chi:
“Không thể nào!”
Rõ ràng tôi chẳng dùng bao nhiêu sức, vậy mà cô ta lập tức ngã xuống đất, rồi bất ngờ tự tát mình một cái:
“Á… đau quá!”
Trong mắt Tống Chi Chi thoáng hiện một tia đắc ý.
Đúng lúc đó, Phó Gia Niên bước ra và thấy cảnh tượng ấy.
Anh ta tức giận quát lớn:
“Khương Miên! Con lại làm gì nữa đây hả?!”
Tống Chi Chi ôm mặt, giọng đầy ấm ức:
“Anh Gia Niên… anh đừng trách chị Khương Miên, trong lòng chị ấy có uất ức là chuyện dễ hiểu… Em… không đau đâu…”
“Quỳ xuống!”
Phó Gia Niên kéo mạnh, ép tôi phải quỳ rạp trên mặt đất.
“Chi Chi lần nào cũng đứng về phía con, còn con thì sao? Tại sao lần nào cũng nhằm vào nó?!”
Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy cứng cỏi, hỏi anh ta:
“Chú đã đưa căn nhà mẹ con để lại cho cô ta rồi sao?”
Phó Gia Niên thoáng chột dạ, nhưng vẫn cứng giọng:
“Chỉ là một căn biệt thự cũ kỹ thôi mà. Chi Chi sắp vào Thanh Hoa – Bắc Đại, chỗ đó gần trường, thuận tiện hơn.”
“Còn con thì sao? Chắc vì không còn cha mẹ, nên cũng chẳng còn ai dạy dỗ nữa đúng không?!”
Toàn thân tôi run lên vì giận.
Phó Gia Niên vốn là bạn thân của ba tôi. Trước khi ba mẹ mất, họ đã gửi gắm tôi cho anh ta.
Ngày ấy, Phó Gia Niên từng quỳ gối nắm tay tôi, nói:
“Miên Miên, sau này đã có chú, đừng sợ gì cả.”
Năm đó, thiếu niên ấy ánh mắt ngạo nghễ, từng nói trước mặt bao người:
“Con bé này là do tôi nuôi lớn, ai dám nói nó một lời không phải?!”
Vậy mà giờ đây, lời nói của anh ta lại sắc như dao, lạnh lẽo đến rợn người.
Tôi lạnh từ ngoài da vào tận trong tim… nhưng trái tim tôi đã không còn biết đau nữa rồi.
“Con đã tát Chi Chi một cái, thì cô ấy có quyền trả lại. Phải để con biết lễ nghi phép tắc là gì!”
Phó Gia Niên đẩy tôi và Tống Chi Chi vào phòng, nhẹ nhàng cầm tay cô ta:
“Yên tâm, có ta ở đây, con bé không dám làm gì con đâu.”
“Khương Miên trở nên thế này là do ta dạy dỗ không nghiêm! Hôm nay, ta sẽ thay ba mẹ con mà dạy con một bài học!”
Cánh cửa phòng đóng sầm lại.
Tôi nhìn anh ta lần cuối, ánh mắt trống rỗng như mặt nước chết.
Tôi mặc kệ Tống Chi Chi vung tay tát tôi 99 cái. Không chống cự, không rên rỉ. Chỉ lặng im, chấp nhận.
4.
Tôi nằm trên sàn nhà lạnh lẽo. Máu từ mũi và miệng bắt đầu rỉ ra…
Qua cánh cửa phòng, tôi nghe giọng Tống Chi Chi sụt sùi khóc lóc:
“Anh Gia Niên, chị Khương Miên vừa rồi như phát điên, tự tát mình liên tục… Em cản thế nào cũng không ngăn được…”
Giọng cô ta mang theo chút lo lắng:
“Anh Gia Niên… anh sẽ không trách em vì không bảo vệ được chị ấy chứ?”
Phó Gia Niên bật cười lạnh:
“Lại là trò cũ giả vờ đáng thương thôi, kệ cô ta.”
“Chi Chi, đừng tự trách. Khương Miên là do ta nuông chiều quá mức. Con bé sao có thể so với một người hiểu chuyện như con.”
“Vậy để em mang một đĩa tôm lên cho chị Khương Miên. Dù sao cũng xem như thay em xin lỗi chị ấy… vì chuyện Thanh Hoa – Bắc Đại.”
Tống Chi Chi bưng một đĩa tôm luộc bước đến trước mặt tôi. Khi không có Phó Gia Niên ở đó, cô ta lại nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khinh bỉ, giọng điệu lạnh lùng:
“Ăn hết đi.”
“Chắc còn ngon hơn mấy thứ cám heo mà cô từng ăn, đúng không?”
Khi Phó Gia Niên bước vào, Tống Chi Chi liền dịu giọng, mềm mại nói:
“Chị Khương Miên à, đĩa tôm này là do anh Gia Niên đích thân nấu đó, chị ăn thử đi…”
Tôi cúi đầu, ánh mắt vô hồn, ngoan ngoãn quỳ trên nền gạch lạnh, trước mặt hai người họ, từng con từng con, nuốt đĩa tôm vào bụng.
Tôi bị dị ứng với tôm.
Chưa ăn được bao nhiêu, khắp người tôi đã nổi mẩn đỏ, hơi thở bắt đầu tắc nghẽn, cổ họng sưng lại, toàn thân co giật, rồi dần rơi vào trạng thái sốc phản vệ.
Trước khi mất ý thức, tôi thấy Phó Gia Niên hoảng hốt chạy về phía mình.
Khi mở mắt ra, tôi đã nằm trên giường bệnh. Phó Gia Niên đứng ngay trước đầu giường, ánh mắt lạnh lùng:
“Khương Miên, chẳng phải con chỉ muốn gây sự chú ý sao?
Có cần phải làm đến mức này, tự hành hạ mình như thế không?”
Sống mũi tôi cay xè.
Phó Gia Niên từ lâu đã không còn nhớ tôi bị dị ứng với tôm, thậm chí còn ngầm cho phép hành động của Tống Chi Chi.
“Ta khuyên con nên dẹp bỏ những suy nghĩ không nên có.”
“Thích… chính chú út của mình? Con đúng là đồi bại về đạo đức!”
“Nếu không nhờ Chi Chi, ta còn không biết con lại có loại tình cảm sai trái như vậy.”
Anh ta ném thẳng xấp giấy rơi vãi xuống mặt tôi — những trang nhật ký bị xé toạc, giờ lại như dao cứa vào tim.
“Ta không bao giờ có thể thích con!”
“Con khiến ta cảm thấy… ghê tởm!”
Nói xong, Phó Gia Niên quay người rời đi.
Tôi lặng lẽ cúi xuống, nhặt từng trang giấy rơi rớt dưới sàn.
Bên trong đó, là những dòng chữ vụng về, là tình cảm ngốc nghếch tôi chôn giấu suốt bao nhiêu năm tháng tuổi trẻ.
Tình yêu chưa từng thốt thành lời… giờ bị người đó dẫm nát dưới chân, chẳng khác gì một trò cười cay nghiệt.
“Anh Gia Niên, chị Khương Miên không sao chứ?”
“Nếu chị ấy thật sự bỏ đi… chọn học cao đẳng thì sao?”
Tôi nghe giọng Phó Gia Niên vang lên, chắc chắn đến vô cảm:
“Con bé nỗ lực học đến vậy, sao có thể tự hủy tương lai vì chuyện nhỏ nhặt này.”
“Ta hiểu Khương Miên. Con bé phụ thuộc vào ta rất nhiều. Con bé… sẽ không đi đâu cả.”
“Cuối cùng, nó nhất định sẽ chọn một trường đại học gần Bắc Kinh.”
“Và rồi… chính nó sẽ cầu xin ta tha thứ.”
Nghe những lời đầy tự tin ấy, tôi khẽ bật cười.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi châm lửa đốt hết những trang nhật ký — từng trang một, rực cháy giữa ánh nắng lạnh lẽo.
“Phó Gia Niên…”
“Từ giờ phút này trở đi… tôi sẽ không bao giờ yêu anh nữa.”
Tôi đã chọn một trường cao đẳng ở nơi xa Bắc Kinh nhất có thể.
Chỉ cần vài ngày nữa, sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển… tôi sẽ rời khỏi nơi này mãi mãi.