Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10t3CFo17o

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

7.

Đúng như dự đoán, Lương Nghiễn đã đợi sẵn ở xe.

Anh ấy ngồi ở ghế sau bên xe khi nhìn thấy tôi thì lông mày khẽ nhíu lại như đang cố kìm nén vui sướng.

Tôi không thể tự anh ấy tại sao lại vui mức này?

Cửa xe đóng lại.

không gian kín và chật hẹp, tôi thu hút bởi dè dặt, nghiêm túc của anh ta chả hiểu làm sao tôi cũng không dám thả lỏng.

Tôi thử thăm dò, ngập ngừng: “ đây chúng ta đã từng quen nhau rồi hả?”

Anh gật đầu và nói: “ nhất cấp hai, chúng ta ngồi cùng bàn.”

Tôi không nhớ nổi luôn á.

nhất cấp hai có thể xem là bước ngoặt cuộc đời tôi.

Mẹ tôi m/ất, tôi cùng cha chuyển nơi sống do tính chất công việc của ông ấy, và từ tôi cũng chuyển trường liên tục, có thể xem là khoảng thời gian khó khăn, vất vả đối với tôi. Những học cùng quen biết cũng chẳng thèm tâm tôi hay liên hệ gì. thôi cũng là đoạn kí ức đ/au khổ đã qua đi rất lâu rồi cũng chẳng còn lại tí ấn tượng gì.

Anh ấy nhắc nhở: “Nhóc c/âm đ/iếc.”

Tôi chợt nhớ ra điều gì .

Nhưng , cũng có những biệt danh đặc biệt dành khác, im lặng, ít nói cũng là cái t/ội, không nói cũng là c/âm đi/ếc.

Tính của anh ấy vốn đã rất hướng nội việc giao tiếp thật là thử thách với anh và có thể từ đã c/ô l/ập ngay lập tức.

lần khi anh đi vệ nhưng lại đám nam khác chặn ở cửa, gây ồn ào đòi anh c/ầu x/in họ mới mở cửa .

Anh ấy chẳng thèm mở miệng khiến việc ngày càng tồi tệ hơn.

Tất cả mọi đều vây lại thăm nhưng chỉ cười đùa và trêu chọc.

Khuôn mặt trắng nõn của anh ấy cũng nhanh chóng đỏ bừng lên.

Khi mọi dần truyền tai tôi – cha mẹ nuông chiều tính có phần ngang ngược, vô pháp vô thiên – cầm ngay cái chổi lao tới bọn kia.

Tôi vung chổi giữa đám đông, giúp anh ấy trốn thoát.

Đám nam kêu gào bất mãn nhưng tôi đâu tâm. Cầm chổi đứng cửa nhà vệ nam hu/ng dữ nói: “ tớ xem dám b/ắt n/ạ/t cậu – cùng bàn của tớ!”

Mấy hồi trẻ trâu đâu nhớ nổi, nó cứ khiến tôi bật cười mỗi lần nhớ về.

Đôi mắt của Lương Nghiễn sáng bừng lên: Em nhớ rồi sao?”

“Anh thay đổi nhỉ?” Tôi gật đầu rồi anh ta.

Chẳng có thể nghĩ rằng nam từng b/ắt n/ạt, c/ô l/ậ/p, ă/n hi/ếp giờ lại trở thành ngôi sao lớn và có ngàn vạn fan hâm m/ộ vậy.

Anh ấy chỉ cười ngượng ngùng.

Tính có chút e thẹn ngày khác với những tấm ảnh sexy trên vòng bè của tôi rất . Tôi cũng không thèm nhịn liền : “Những bức ảnh trên vòng bè của anh…là em xem à?”

“Ừ” anh nói.

nháy mắt, tôi cảm thấy như bao nặng nề lòng cũng dần gỡ bỏ.

“Sau khi em chuyển trường anh đã rất nhớ em.” anh ấy vẫn đang nói.

“Anh đã cố gắng tìm em nhưng không có tin tức dù anh đã vận dụng hết các mối qu/an h/ệ của cha mẹ nhưng không biết em đã đi đâu.” Giọng điệu anh ấy có chút không lưu loát nữa.

Sau lúc im lặng, anh ấy thay đổi giọng điệu và nói: “May mắn thay, sau ngần ấy không bỏ cuộc, anh lại gặp em.”

Anh ấy nghiêm túc nói: “Anh rất muốn nói là Anh em.”

giây lát, tôi cũng không biết trả lời thế nào.

Đáng lẽ như Lương Nghiễn nhớ thương, thầm thì tôi vui mừng mới …nhưng tôi không có.

Khoảng giữa tôi và anh ấy như sợi dây vô hình vậy có làm thể nào cũng không thể vượt qua. Có thể anh ấy chỉ đang yêu gái xưa, gái quá khứ còn tôi ở thời điểm hiện tại thì chưa biết.

Tôi chỉ có thể trả lời anh: “Tôi đã thay đổi rất .” đúng vậy tôi không còn là gái h/ồn nhiên, ngây thơ như .

“Anh biết.” anh nói.

“Anh không biết đâu” tôi lắc đầu “Tôi ở hiện tại không muốn chủ động nói với mọi nữa, cũng không còn mạnh mẽ như , giờ ở công sở tôi cũng cân nhắc thiệt hại của bản thân , có b/ắt n/ạt cũng nh/ẫn nh/ịn, không mạnh mẽ, không tích cực, lạc quan nữa.”

“Tôi ở thời điểm hiện tại rất bình thường.” Tôi nói.

“Lương Nghiễn nếu như anh vẫn cứ tôi, anh sẽ th/ất vọng đấy.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương