Chương 3
- Nhớ giữ kĩ 10 tệ, đừng đánh rơi
- Sắc Thu Ôm Tinh Hà
Trans: Khánh Khánh Khi vừa đến , viên hàng không đi ngang qua thân thiết giúp cô lấy xuống ba lô và túi đựng tính từ trên khoang hành lý, Thu Tuỳ vô thức liếc nhìn Thẩm Tấn. Thẩm Tấn không biết mình đã để tờ mười tệ ở đâu. Ôn Tiệp vỗ vai cô: “Chị Thu Tùy, mau xem do quản lý Chu gửi đi.” Thu Tuỳ sửng sốt một lúc, nhanh chóng mở điện thoại ra, vô số tin nhắn và đổ về, rung liên tục. Thu Tuỳ quét mắt qua những đọc, trước hết mở ra những được Chu Lăng Vệ đánh dấu là quan trọng. Nội dung súc tích nhưng đủ ngắn gọn để có thể hiểu ngay trong nháy mắt. Trong viết, theo chênh lệch múi giờ ở , ngay sau khi họp thu mua này kết thúc sẽ là thời khắc giao thừa. Ông chủ đứng sau công ty khách hàng có thể ở lại vào dịp Tết, nếu khách hàng có yêu cầu, đề nghị người phiên dịch phải toàn lực phối hợp và tốt công việc hộ tống khách hàng, mức lương tăng thêm sẽ được tính dựa theo mức lương phiên dịch thời. Thu Tuỳ im lặng. Khách hàng ông chủ đó không phải là Thẩm Tấn sao?! So với phiên dịch thời, phiên dịch hộ tống có yêu cầu và độ khó thấp hơn nhiều, thậm chí không yêu cầu trang phục lịch . Công việc phần lớn là đi du lịch cùng khách hàng, sau đó là phiên dịch bán thời gian, không cần chuẩn bị nhiều. Tuy nhiên, với tư cách là một tập sinh, Ôn Tiệp lần này chỉ đi cùng Thu Tuỳ học hỏi kinh nghiệm, dù phiên dịch hộ tống đơn giản đến đâu, Thu Tuỳ cũng không dám tuỳ tiện giao việc đó cho cô nàng. Cứ như vậy, trách nhiệm lần này quả nhiên vẫn là rơi trên đầu cô. Nghĩ đến điện thoại của Thẩm Tấn, khách hàng đã nói rõ cô là người phiên dịch đi cùng, Thu Tuỳ càng hiểu rằng cô không thể trốn tránh nhiệm vụ người phiên dịch hộ tống cho Thẩm Tấn. Vậy đi. Một khi đã như vậy, không bằng thản nhiên chấp nhận. Cô nghĩ trong chốc lát, rồi nhìn về phía Thẩm Tấn: “Anh Thẩm, không biết tối hôm , anh…” “Anh Thẩm?” Thẩm Tấn nhướn mày, “Sao cô biết tôi họ Thẩm? Xem tướng mặt còn có thể nhìn ra được cái này à?” Thu Tuỳ mím môi dưới, cho rằng mình là A, thiện chí trả lời: “Tôi là người phiên dịch hộ tống của anh, vừa rồi anh đã nhận ra rồi không phải sao. Tôi cũng vừa xem nên biết được tên họ của khách hàng.” Thẩm Tấn nhìn cô chằm chằm, mấy giây sau, đột nhiên mỉm cười: “Tôi nhớ ra rồi, Thu Tùy.” này có thể được hiểu theo hai nghĩa—— Tôi nhớ ra đó là người phiên dịch đi cùng tôi, Thu Tuỳ. Hoặc, tôi nghĩ về nó, mối tình đầu của tôi, Thu Tuỳ. Tim Thu Tuỳ vô thức đập thình thịch, thoáng giương mắt nhìn Thẩm Tấn. Thẩm Tấn khóe môi hơi cong: “Phiên dịch Thu, tối cô phải vất vả rồi.” … Đừng trách Thu Tùy nghĩ quá nhiều, nghe những lời này thế nào cũng cảm thấy kỳ quái. Cô lén lút thở ra, xua đi những nghĩ hỗn loạn, nghiêm túc gật đầu: “Đó là lẽ thường tình.” Thẩm Tấn quay đầu lại, nhẹ nhàng liếc nhìn cô: “Nếu tôi không hài lòng, cô phải trả lại cho tôi thêm mười tệ nữa.” Thu Tuỳ:? Nếu không phải vì anh là khách hàng của cô, cô sẽ yêu cầu anh trả lại mười tệ ngay bây giờ. Cô thầm mắng ở trong lòng, đợi Ôn Tiệp bảo cô viên lấy hành lý xuống, sau đó liếc nhìn bóng dáng Thẩm Tấn đang rời đi. Người ông cao gầy, chỉ nhìn bóng lưng nhưng cũng bộc lộ khí chất tự phụ của tuổi trẻ, cùng lạnh lùng trời sinh khiến người ta khó gần. Anh ta mặc một chiếc áo khoác màu đen, có lẽ dáng người rất đẹp, vai rộng eo hẹp, nhìn từ xa trông không hề nặng nề mà lại rất vừa mắt khiến người ta không thể rời mắt. Ôn Tiệp cầm theo tính, nhìn theo ánh mắt của Thu Tùy. “Chị Thu Tuỳ, đây có phải là khách hàng của ta trong họp lần này không?” Thu Tuỳ khẽ gật đầu, cùng Ôn Tiệp đi xuống bay: “Là nhà đầu tư đứng sau, Thẩm Tấn, em hẳn là đã nghe qua.” Ôn Tiệp khẽ kêu lên: “Là anh ! Em vừa nói sao nhìn quen thế, em đã thấy qua!” Lần này đến lượt Thu Tùy kinh ngạc, kinh ngạc quay đầu nhìn Ôn Tiệp. Sau khi Thẩm Tấn nổi tiếng, vinh quang và phỏng vấn lần lượt nối nhau, tuy nhiên Thẩm Tấn lại là người khiêm tốn, xuất thân nổi bật, hiếm khi nhận phỏng vấn và báo cáo, cho đến vẫn có bức ảnh rõ ràng nào bị rò rỉ, cũng không có phương tiện truyền thông nào dám phát biểu phê bình. Không có gì ngạc nhiên khi có người nghe nói đến Thẩm Tấn, nhưng khi Ôn Tiệp gặp rồi thì rất sốc. Thu Tuỳ hỏi: “Em gặp Thẩm Tấn rồi sao?” “Em đã nhìn thấy rồi”, Ôn Tiệp gật đầu, nhìn thấy mặt không thể tin được của Thu Tuỳ, lại nghĩ đến phong cách khiêm tốn của Thẩm Tấn, cô giải thích, “Mặc dù Thẩm Tấn không xuất thân từ Khoa tiếng Nga, nhưng anh là anh của em ở trường đại học. Anh là cựu sinh viên nổi tiếng được mời tham dự lễ kỷ niệm 100 năm thành lập trường, và chính tại đây, em đã gặp được anh Thẩm.” Thu Tuỳ hiểu ra nhướn mày: “Em là em của Thẩm Tấn ở trường đại học B?” “Đúng vậy”, Ôn Tiệp trả lời, “Chị Thu Tuỳ, sao chị biết Thẩm Tấn học ở trường đại học B. Hai người có biết nhau à? Vừa rồi em cảm thấy hai người hình như rất quen thuộc.” Tất nhiên là cô biết. Vào đêm giao thừa cách đây vài năm, buổi tối hôm đó, sau khi thiếu niên đưa túi mua sắm cho cô, anh không kiêng nể gì mà nhìn cô chằm chằm rất lâu. Mãi cho đến khi Thu Tuỳ ra muốn đóng cửa, một đôi tay trắng nõn mảnh khảnh nhanh chóng ngăn lại. Yết hầu của Thẩm Tấn lăn lên lăn xuống, thâm âm khàn khàn lưu luyến thoát ra từ cổ họng anh: “Thu Tuỳ, anh đợi em ở trường đại học B.” Đại học B, trường của Thẩm Tấn, ước hẹn giữa Thẩm Tấn và cô. “Chị Thu Tuỳ?” Ôn Tiệp vỗ nhẹ tay cô. Thu Tuỳ phục hồi lại tinh thần, kiên quyết phủ nhận: “Không quen biết, lúc chị kiểm tra nội dung bài phát biểu trước đó của khách hàng thì vô tình nhấp vào liên kết bách khoa toàn thư của anh ta.” “Ồ”, Ôn Tiệp không để ý, lại tò mò hỏi: “Chị Thu Tuỳ hẳn không phải là sinh viên đại học B, nếu không chị chắc chắn đã là cựu sinh viên nổi tiếng của trường em.” “Không, tôi đến từ trường đại học H.” “Đại học H? Đó không phải là ở Giang Thành sao?” Ôn Tiệp nghiêng đầu nghĩ một lúc: “Nhưng em nghe nói chị Thu Tuỳ là người Thượng Hải, nhưng chị không ở lại Thượng Hải để học tại trường đại học B?” “Đúng vậy”, Thu Tuỳ khẽ cười, “Ở Thượng Hải lâu cũng thấy chán, nên muốn đổi sang sinh hoạt ở thành phố khác.” “Hahaha, nhưng chị Thu Tuỳ cuối cùng cũng quay lại Thượng Hải việc.” * Ngày hôm sau, lúc bảy giờ sáng, ở tuyết rơi dày đặc, ngoài một mảnh xám xịt và u ám. Thu Tuỳ khoác lên áo blazer màu xám đậm sau khi dán những miếng dán giữ nhiệt cho em bé lên khắp chiếc áo sơ mi trắng của mình. ngoài vang lên tiếng gõ cửa, theo sau đó là giọng nói hơi khàn khàn hỏi: “Chị Thu Tuỳ, chị ăn sáng ? Em mang bánh mì đến cho chị.” Thu Tuỳ mở cửa, từ trong túi móc ra hai túi nhựa nhỏ trong suốt: “Chị ăn sáng rồi, Ôn Tiệp, về sau em lui tới đây nhiều lần sẽ biết, khí hậu ở vào mùa đông rất khô. Giọng nói của em đã có phần khàn, uống nhiều nước ấm, ăn ít bánh mì. Đây là một túi viên ngậm trị viêm họng, nhớ ngậm nhé, bỏ vào hộp sau này sẽ cần.” Ôn Tiệp lúng ta lúng túng nói cảm ơn nhận, xé bao bì, ngậm một viên vào miệng. Ánh nắng tháng mười hai không chút ấm áp chiếu vào cửa xoay bằng kính, một tấm thảm đỏ sậm mềm mại được trải ở giữa trường, tiếng đèn flash nối nhau vang lên, trần nhà đầy sao rực rỡ lung linh. Ánh đèn trong đại sảnh trải dài như thác nước, người mặc tây trang giày da đi qua đi lại, nói chuyện hòa thuận, kiếm đao đấu tranh trong giới kinh doanh đều ẩn giấu sau lưng. Thu Tuỳ ngựa quen đường cũ đi vòng qua hành lang dài, dẫn theo Ôn Tiệp đến hướng cabin phiên dịch phía trong góc. Người quản lý trường mặc phục đen trán lấm tấm mồ hôi, vội vàng đi tới chào hỏi: “Cô Thu Tuỳ, hôm cô phải vất vả rồi. tôi đã chuẩn bị sẵn nước khoáng, đủ cho cô rồi.” Thu Tuỳ lặng lẽ đếm số chai nước khoáng trên trong cabin phiên dịch, mỉm cười gật đầu. Cô bước đến , thuận tay bật đèn lên, bóng đèn tỏa ra ánh sáng yếu ớt, chỉ chiếu sáng được một góc . Thu Tuỳ xoay người lại, mỉm cười lịch nói: “Mời đổi sang loại đèn khác, loại có thể điều chỉnh độ sáng.” Người quản lý trường cười áy náy: “Vẫn là cô Thu Tuỳ cẩn thận, tôi sẽ kêu người đi chuẩn bị.” Ôn Tiệp giật giật góc áo của Thu Tùy, chỉ vào góc: “Chị Thu Tùy, ở đây hình như không đủ phích cắm.” Người quản lý trường sửng sốt, mặt lộ khó xử: “Cái này, tôi sẽ đi tìm xem còn thừa ổ cắm điện nào không.” “Không cần lo lắng”, Thu Tuỳ mỉm cười, “Tôi đã chuẩn bị sẵn ổ cắm trong túi đựng tính rồi.” Sau khi quản lý rời đi, Thu Tuỳ nhỏ giọng dạy người đến: “Hãy nhớ rằng, tự mình lên kế hoạch B vĩnh viễn tự tin hơn là đặt hy vọng vào người khác.” Trong mắt Ôn Tiệp lộ ra ngưỡng mộ, không ngừng đáp vâng. Buổi sáng 8 giờ 30, họp đàm phán mua bán sáp nhập chính thức bắt đầu. Cabin phiên dịch thời được đóng kín, không khí lưu thông kém, khiến nó càng trở nên ngột ngạt hơn so với trường có hệ thống sưởi khắp nơi. Thu Tuỳ không bị ảnh hưởng, khi cô nói tiếng Nga luôn phát âm rõ ràng, giọng điệu trong sáng, ngữ pháp chặt chẽ, dịch thuật trôi chảy. Người nói đôi khi sẽ sử dụng bút hồng ngoại để đánh dấu một từ trên PowerPoint và Thu Tuỳ khi nói tiếng Nga sẽ thay đổi tuỳ theo, nhấn mạnh từ trung tâm hoặc trọng âm logic tương ứng. Sau khi chiếu qua ba trang slide, Ôn Tiệp mở to mắt nhìn diễn giả trên bục bắt đầu ứng biến. Da đầu tê dại mà ngây người, vài giây sau cô vô thức liếc nhìn Thu Tùy. Thu Tùy mặt bình tĩnh ngồi ngay ngắn trên ghế, thái độ thản nhiên như đang đọc thơ, không vội vàng dịch hai bằng tiếng Nga, thời nhìn lướt qua tài liệu đã chuẩn bị từ lâu—— Đó là những thông tin mà Ôn Tiệp đã chuẩn bị từ trước, cũng là những bài phát biểu của người phát ngôn tại các nghị thu mua những năm gần đây. Hiện giờ nó đã là một mảnh kín do Thu Tuỳ viết chú thích bằng nhiều màu sắc khác nhau trên đó, tóm tắt thói quen nói chuyện và những cửa miệng thông thường của người nói. Năm giờ chiều, họp kết thúc suôn sẻ hơn dự , người phát ngôn đích thân đến cảm ơn: “Tôi đã tham gia rất nhiều họp, thường xuyên xảy ra trường hợp các bài phát biểu có tình huống phát sinh, luôn có những khoảng dừng vài giây, tôi thấy chỉ có cô là phiên dịch viên có khả năng phản ứng nhanh , bản dịch chính xác , thậm chí chuẩn xác đến cả giọng điệu và các điểm chính “. Thu Tuỳ khách khí đáp trả vài . Người phát ngôn mỉm cười nhẹ nhàng: “Không biết cô Thu đã nhận được thông báo , để tôi nói lại lần nữa, xin mời cô buổi tối đi cùng các nhà đầu tư của tôi để đảm nhận công việc dịch thuật. Lương và phúc lợi giống như phiên dịch thời. Tạm thời, thời gian vẫn được xác . Sau khi ấn thời gian, tôi sẽ liên lạc với cô và cử một chiếc đến đón cô tại cửa khách sạn.” Thu Tùy gật đầu: “Tôi đã nhận được tin nhắn, không thành vấn đề.” “Nhân tiện, cô Thu có biết anh Thẩm, nhà đầu tư của tôi không?” Người phát ngôn lấy từ trong túi ra một tờ mười nhân dân tệ, “Anh có việc rời khỏi đây trước và nhờ tôi chuyển tờ mười nhân dân tệ đến cô, nói là cô đánh rơi, trùng hợp anh nhặt được.” Thu Tuỳ nhận tờ mười nhân dân tệ kia, vòng đi vòng lại vẫn là quay về trên tay cô. Cô tìm từ một lúc rồi trả lời: “Trên bay tình cờ gặp được.” Người phát ngôn đã hiểu. Dù sao thì mua vé khoang hạng trên cùng chuyến bay nên việc gặp anh là lẽ thường tình. “Đúng rồi, anh Thẩm cũng nhờ tôi nói với cô một chuyện.” Thu Tuỳ hỏi: “Cái gì?” Người phát ngôn híp mắt, cẩn thận nghĩ một lúc, dường như những gì Thẩm Tấn nói rất phi logic. Một lúc sau, anh vỗ vỗ đầu: “Lớn tuổi trí nhớ cũng không còn tốt, anh Thẩm dặn dò cô, khi dịch thuật hãy cẩn thận một chút, nhớ giữ kĩ 10 tệ, đừng đánh rơi” Thu Tùy:…… Đó quả là một nói rất phi logic, khó trách người phát ngôn dù tuổi còn trẻ nhưng không thể nhớ được những gì Thẩm Tấn đã nói. Cô biết ý của Thẩm Tấn, đó chẳng qua là lời nhắc nhở cô phải cẩn thận trong công việc dịch thuật, nếu kỹ năng không tốt, mười tệ phải trả lại cho anh. “Anh Thẩm đừng lo lắng”, Thu Tuỳ mặt không đổi sắc nói, “Tôi chắc chắn sẽ coi trọng mười nhân dân tệ này.” * Mãi đến 11 giờ tối, Thu Tuỳ nhận được điện thoại của khách hàng, chiếc Maybach màu đen đã đợi sẵn ở cửa khách sạn. Người lái cô cũng quen mắt nhưng cô không thấy Thẩm Tấn ở trong . Thu Tuỳ cùng Ôn Tiệp lên , có chút hoang mang hỏi tài xế: “Anh Thẩm đâu?” “Anh Thẩm vừa rồi có việc phải , hiện tại anh và thư ký Trần đã đến quảng trường, kêu tôi đến đón các cô.” Thu Tùy hỏi: “Quảng trường nào?” Tài xế nghĩ một chút: “Một quảng trường trên đường Voletskaya. Không phải đêm giao thừa hàng năm đều bắn pháo hoa ở đó sao? Cô Thu, cô đã đến đây nhiều lần, hẳn là sẽ biết.” Tất nhiên Thu Tuỳ biết rằng mức độ quen thuộc của cô với chỉ đứng sau Thượng Hải. Nhưng điều cô thắc mắc là, kế hoạch tối của Thẩm Tấn chỉ là xem pháo hoa đêm giao thừa thôi sao? không cần thiết phải nhờ người phiên dịch đi cùng. Hai mươi phút sau, dừng ở lối vào quảng trường, một nhóm người Nga cao lớn đứng chen chúc, có lẽ đều đang chờ pháo hoa lúc nửa đêm. Người lái đã chuẩn bị kỹ càng, đưa Thu Tùy và Ôn Tiệp đi vài vòng vào đường tắt để tìm Thẩm Tấn. Thẩm Tấn đang đứng ở một vị trí có tầm nhìn tuyệt đẹp để xem pháo hoa, cạnh có một người ông lạ mặt đeo kính. “Chào buổi tối, cô Thu”, người ông xa lạ gật đầu với cô, “Tôi là thư ký của Thẩm tiên sinh, Trần Duệ.” Thu Tùy gật đầu, sau khi tự giới thiệu xong, lại giới thiệu Ôn Tiệp, đi đến trước mặt Thẩm Tấn. Cô do dự một lát, vẫn là không kìm nén được tò mò hỏi: “Anh Thẩm, kế hoạch tối của anh chỉ có xem pháo hoa thôi à?” Thẩm Tấn: “Ừ.” Thu Tuỳ bực bội gãi đầu, nhận một giờ lương mà không việc gì, xác rất vui sướng nhưng cũng rất chột dạ: “Vậy anh yêu cầu tôi phiên dịch cái gì?” Mí mắt Thẩm Tấn giật giật, nhàn nhạt nhìn cô đánh giá, một lát sau, khóe môi nhếch lên, nói mấy : “Sau này cô sẽ biết.”