Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bạn có biết về da người không?
Từ xương sống của một trẻ, một nhát d.a.o rạch xuống, lưỡi d.a.o rạch một đường xuống, lưng xẻ làm đôi, từ từ lột ra…
Phải mất vài giờ đồng hồ, mới c.h.ế.t hẳn.
Trước khi tắt thở, vẫn có thể rõ từng thớ thịt, từng đường gân trên da chính mình.
1
trước, một mưa tầm tã, bố mẹ đã treo chị cả của tôi lên cây, dùng con d.a.o róc xương sắc bén rạch dọc sống lưng chị.
Máu nhỏ thành dồng, thấm ướt cả sân.
hôm sau, nhà tôi có thêm một “cuốn ”.
Mới tinh, đỏ tươi.
Người mua đây là một “tấm da tốt” hiếm có, có thể trả thêm hai ngàn tệ.
Bố mẹ đã dùng số bán da chị để lo dám cưới cho anh .
Ở vùng quê tồn tại một tập tục rùng rợn, đó là lột da của những thiếu nữ trinh để làm thành da người, có thể đổi lấy cả vạn lượng vàng.
Vì thế, nhiều gia đình đã nuôi con mình trắng trẻo, da dẻ mịn màng, đợi đến mười tám tuổi thì lột da làm .
Rồi dùng số đó để cưới vợ cho con trong nhà.
Nhưng trôi qua, chị dâu vẫn không có thai, cả nhà đều mắng chị là gà mái không biết đẻ.
Thế là, họ lại giở trò cũ, muốn g.i.ế.c chị hai của tôi.
trước bố mẹ g.i.ế.c chị, con ch.ó đen chị nuôi nhiều bỗng sủa dữ dội mãi.
Tiếng sủa thảm thiết trong màn tĩnh mịch lại càng thêm rõ ràng hơn. Có tiếng cửa bên , tôi tính chạy ra mở thì chị hai níu tay tôi lại.
Chị : “Đừng ra .”
Tôi nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của chị.
Chị xoa đầu tôi: “Em , em phải học hành thật giỏi, để rời khỏi nơi .”
Tôi ngước lên hỏi chị: “Vậy chị, có phải cũng sẽ biến mất như chị cả không?”
Chị nở nụ cười khó tả với tôi, vừa như giải thoát, lại chất chứa cả thống khổ.
“Chị sẽ mãi mãi bảo vệ em, giống như chị cả vậy.”
Hôm sau, tôi không tìm thấy chị hai đâu nữa.
Tối hôm đó, trong sân có tiếng bố mẹ tôi thì thầm và tiếng la hét đau đớn của chị hai, con ch.ó đen chị nuôi cũng sủa theo, rồi những con ch.ó trong làng cũng sủa theo.
Nhưng giữa tiếng sủa ồn ào, tôi vẫn nghe thấy tiếng d.a.o rạch thịt “xoẹt xoẹt”
Tiếng chị hai dần nhỏ đi.
sân lại có tiếng cửa.
“Cộc, cộc, cộc.”
Tôi nghe thấy tiếng bố mẹ ra mở cửa, mẹ tôi lẩm bẩm: “Ai nửa không ngủ đi cửa nhà người khác vậy?”
cái chị hai biến mất, chị dâu cũng không thấy đâu nữa.
Tôi không dám hỏi bố mẹ, họ toàn đánh tôi.
Cũng không dám hỏi anh , vì anh ta hay lén sờ soạng tôi.
là từ đó về sau tôi không dám ngủ say ban , bởi tôi luôn thấy một người phụ nữ mặc đồ đỏ treo cổ trên cây liễu góc sân, trên người và dưới đất đều đẫm máu. Mắt ta trừng trừng căn nhà chính nơi bố mẹ và anh tôi ở, phát ra tiếng cười “khục khục”.
2
“Đồ hại, nào cũng ngủ đến mặt trời mọc mới dậy! Hôm nay mày đã cắt cỏ cho ?”
“Không cho thì cả nhà húp gió tây à? Nuôi mày bấy lâu nay chẳng tích sự gì!”
Tôi liếc bầu trời tối đen bên , không gì dậy.
Mẹ không buông tha, giật tóc tôi: “Con nhỏ , mày nào cũng ủ rũ mặt mày cho ai xem? Bà đây nợ nhà họ Triệu bọn mày à?”
Tóc tôi giật đau điếng: “Mẹ, con sai rồi, con sai rồi, con không dám nữa.”
Tôi ngước lên đôi mắt thâm tím của bà, trong khoảnh khắc hiểu ra tại sao bà lại kiếm chuyện với tôi từ lúc trời sáng.
Tôi ra cầm giỏ đi cắt cỏ , gặp con út nhà hàng xóm, Trần Tùng cũng vừa ra .
“Em , sớm vậy đã đi cắt cỏ rồi à?”
Tôi không gì, gật đầu.
Cậu ấy đặt con d.a.o rựa xuống, lấy ra một viên kẹo từ trong túi.
“Đây là kẹo cưới anh anh mang từ thành phố về, em thử đi, ngọt lắm!”
Tôi ngước lên cậu ấy, nhưng không dám nhận.
“Em cầm lấy đi!”
Trần Tùng nhét viên kẹo tay tôi, rồi quay người chạy đi.
Tôi viên kẹo bọc giấy đỏ có chữ “Hỷ”, không kìm bóc ra cho miệng.
Cậu ấy không lừa tôi, thật sự rất ngọt.
3
Tôi cắt cỏ xong, cho , hâm nóng bữa sáng rồi mới cửa phòng anh cả.
hai cái, một chiếc cốc thủy tinh từ cửa sổ bay đến vơ tan tành dưới đất, mảnh vỡ cứa ống chân khiến tôi thương.
kịp hét lên, tiếng bước chân vội vã đã vang lên phía sau, mẹ tôi chạy đến túm tóc tôi giật mạnh xuống, mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến tôi không kịp phản ứng, cảm thấy da đầu gần như lột ra.
“Đồ hại, giờ mày đã gọi anh mày dậy rồi? Mày đầu thai thành quỷ đói à?”
Tôi cắn chặt răng không dám lên tiếng, bố tôi ngáp dài từ phòng chính bước ra, thấy mẹ tôi đánh tôi cũng thờ ơ quay đi.
“Cơm nấu xong ?”
Tay mẹ tôi không ngừng, nhưng giọng dịu lại: “Ở trong bếp, lát nữa em mang ra cho anh.”
Bố tôi nóng nảy: “Tao muốn ngay bây giờ! Mau đi mang ra cho tao! Đồ vô dụng, nào cũng bắt tao đợi à!”
Nhờ vậy tôi mới thoát nạn, đưa tay sờ tóc thì thấy cả một nắm gãy rụng.
Tôi kịp thở thì bên đã có tiếng cửa.
Tôi vội vàng chạy ra mở cửa, người đến là bà Lâm trong làng, mọi việc cưới hỏi hay ma chay trong làng đều mới bà ta đến chủ trì.
Tính ra thì đây là lần thứ tư bà ta đến nhà tôi, tôi rất sợ gặp bà ta.
Vì mỗi lần bà ta đi rồi thì trong nhà lại có một người phụ nữ biến mất.
Lần gần nhất gặp bà ta là lúc bố mẹ tô đưa bán da chị hai cho bà ta làm mai một có thể sinh con .
Lúc đó, bà Lâm ngước lên cây xà ngang trong nhà tôi, rồi lại bóp bóp độ dày của phong bì đỏ.
“Việc hơi khó đấy, hoàn cảnh nhà mấy người mấy người cũng tự biết,, lần trước tìm cho nhà mấy người cũng đã tốn không ít công sức…”
Bố ra hiệu cho mẹ tôi đưa , mẹ vội vàng rút thêm tờ đỏ đưa cho bà Lâm.
Lúc , nét mặt bà mới giãn ra: “Thật ra cũng không khó đến thế, cứ chờ tin của tôi đi!”