Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Lấy đâu ra hôm kia?Lần cuối chúng tôi liên lạc, lúc ghen tị tôi gặp vận may chó ngáp ruồi, , tên phú nhị đại này theo đuổi ngược.

Tôi nghĩ thấy không , bèn dứt khoát đăng bài viết lên mạng:

“Bạn thân bảo tôi lấy máu ấy ăn, còn bắt tôi quay video, chuyện này thường không?”

Bài viết vừa đăng lên, đã chục luận:

“Chủ thớt chắc không đang câu view chứ? Chỉ nghe bạn trai bệnh kiều (yandere), lần đầu tiên nghe bạn thân bệnh kiều.”

“Tình cảm đến , tôi không nuốt nổi, chủ thớt nuốt không?”

đó, tuy tôi thích hình tượng bệnh kiều, nhưng ngoài đời thật sự gặp , thì vẫn nên chạy xa .”

Giữa sự kinh ngạc và trêu chọc cư dân mạng, tôi phát hiện tài khoản ẩn danh liên tục đăng ba luận:

“Tuyệt đối đừng ăn, đây gọi ‘Sáp Huyết Dị Mệnh’, bạn thân bạn muốn đổi mạng với bạn đó!”

“Chỉ cần bạn theo lời , mệnh cách và cơ thể sẽ dần dần hoán đổi với !”

“Mau xử lý chỗ máu đó đi, nhưng không vứt trực tiếp, nếu không sẽ bị phản phệ, nhất tìm sinh vật sống để tiếp nhận!”

Nhìn luận này, mồ hôi lạnh tôi túa ra.

Tống cùng tôi lớn lên từ nhỏ, sau này thi đỗ vào cùng trường đại học.

Chúng tôi đã hẹn ước, sau này bất kể ai kết hôn trước, người còn lại đều phù dâu.

Sinh con , dù không thể kết thông gia từ nhỏ, chị em , em .

thể hại tôi ?

Nhưng giọng trong điện thoại vừa , Tống .

đã lần, ghen tị tôi mệnh .

Trong lúc tôi đang thất thần, bạn trai đột nhiên bưng cái bát, từ phòng bếp đi tới.

“Tối nay em không muốn ăn ? Vừa hay thấy em mua tiết vịt, liền cho em , tiết vịt này chất lượng thật , ngửi khá thơm, em mau nếm thử đi.”

, dùng đũa gắp miếng, thổi thổi hơi nóng, định đưa vào miệng tôi.

Khóe mắt liếc thấy hộp cơm chuyển phát nhanh cùng thành phố đã trống rỗng, tôi giật mình, vô thức gạt tay, đôi đũa bay thẳng ra ngoài.

Sắc mặt biến đổi:

“Hoan Hoan, em vậy? Giật mình thon thót.”

Tôi phản ứng lại, vội vàng giải thích:

biết mà, em không cay không vui, dùng nước thanh đạm , em ăn thế nào ?”

“Vừa hay nhà hết gói gia vị cay , hay xuống siêu thị dưới lầu mua gói đi?”

Không biết tại , tôi mơ hồ cảm thấy, chút không .

Ngày thường, ngay cả mì gói lười .

Hôm nay muộn thế này , lại chủ động , còn đưa đến tận miệng tôi, điều này quá bất thường.

Tùy chỉnh
Danh sách chương