Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/VwhsbeRll

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1

Sau khi quốc phá, tất thảy nữ quyến trong cung đều bị bắt giam vào doanh trại quân địch.

Đêm đến, bọn người Bắc Nhung lục tục kéo vào lều, chọn quân kỹ đem ra ngoài nhục.

Những kẻ tướng lĩnh Bắc Nhung thân hình lớn, toàn thân m.á.u tanh, ánh mắt giấu dục tâm và dã tính. Chúng lập tức trúng người quý, diễm lệ trong đám – Âm công chúa.

Tiểu công chúa sắc mặt tái nhợt như tro tàn, mắt dàn dụa trên gò má, sống c.h.ế.t không chịu khuất phục, không cam trở công cụ phát tiết của quân thù.

Lũ Bắc Nhung dã man, cục súc, mấy chốc đã mất kiên nhẫn. Chúng há mồm cười sằng sặc, hơi thở tanh hôi phả ra như m.á.u thú vật:

“Tiểu công chúa quý không muốn ra ngoài? Vậy thì ở trong này, để đám nữ nhân Nam triều mở to mắt ra xem … công chúa của các bị luân phiên phục vụ nam tử thế nào!”

Y phục Âm bị xé đến tan nát, toàn thân run lẩy bẩy vì sợ hãi. Bỗng nàng như cọng rơm mạng, ánh mắt sáng rực lên.

Giọng nàng khản đặc, mềm yếu, bi ai khẩn cầu thiếu niên đang đứng giữa đám Bắc Nhung:

, ta…”

“Đừng để bọn chúng nhục ta… ta thật sự rất sợ… chàng mang ta rời khỏi đây không?”

Ta cũng bị nhốt trong trại, sắc mặt tái nhợt, lặng lẽ – ca ca ta.

Kiếp trước, nghe công chúa cầu xin như thế, trong ta tràn đầy hoảng loạn và bất an.

Sau quốc phá, nam nhân toàn bộ bị đồ sát, thất cũng không ai sống sót. Ta và ca ca vốn chỉ là nô bộc hèn mọn trong phủ công chúa.

Chúng ta sống nơi chuồng ngựa hôi thối quanh năm, chăm ngựa công chúa.

Khi Bắc Nhung công phá , huynh bặt vô âm tín. Ta bị quân địch bắt , trở quân kỹ trong doanh trại.

Gặp huynh, cũng là đêm hôm đó.

Huynh mặc giáp Bắc Nhung, hiển nhiên đã đầu hàng quân thù, phong tiểu tướng.

Sau khi có binh quyền, huynh có thể chọn nữ quân kỹ ở bên mình hầu hạ.

Ta cứ ngỡ… huynh chọn ta.

Bởi ta mới là ruột thịt của huynh, chúng ta nương tựa nhau hơn mười năm trong phủ công chúa, chịu đủ uất ức, khổ sở.

Huynh từng bị đánh roi đến nát da rách thịt, suýt mất mạng.

Ta bệ chân người công chúa, nàng dẫm lưng ta mới chịu bước lên xe ngựa.

Huynh đáng lý phải hận nàng, cái kẻ ngạo mạn vô lễ ấy, cái kẻ từng giẫm đạp huynh muội ta không thương tiếc…

Nhưng ánh mắt ca ca chỉ chăm chăm dừng nơi gương mặt công chúa, đắm đuối không rời.

Khi trông nàng áo quần xộc xệch, lưng vài vết cào mờ mờ, huynh liền đau .

Huynh cúi người khoác áo công chúa, ôm nàng vào như châu báu, dịu dàng trấn an:

“Đừng sợ, công chúa, ta đưa nàng . không ai có thể hại nàng nữa.”

Âm nắm chặt áo huynh, vùi mặt vào huynh khóc nức nở:

“Ta biết mà… chàng vẫn luôn thầm thương ta… định không bỏ mặc ta…”

Ta tái mặt, tuyệt vọng đến xé , mắt nhỏ xuống xiềng xích lạnh buốt trên cổ tay.

Ca ca đã trông ta giữa đám tù nhân. Thế nhưng… huynh không chọn ta.

“Ca… đừng bỏ muội , muội van huynh…”

Ta bóng lưng huynh sắp rời , run rẩy gọi với.

Công chúa hoảng hốt kéo tay áo huynh:

, đừng nàng không? Ta đã là người của chàng rồi!”

Ngón tay huynh dần siết chặt lấy eo nàng, hướng về ta lộ ra vẻ áy náy:

“Khê Khê, ca chỉ có thể mang theo người.”

“Công chúa không giống muội. Nàng sinh ra đã quý, yếu đuối, chưa từng chịu khổ . Nếu để nàng đây, bị nhiều người dày vò như thế… nàng không sống nổi đâu.”

Dưới đôi mắt đỏ hoe của ta là nét mặt hoang mang và tuyệt vọng,

dịu giọng dỗ dành ta, hứa hẹn:

không lâu đâu… ca ca định quay muội…”

2

Ta chờ mãi, vẫn không đợi đến .

Bởi vì huynh đã mang tiểu công chúa quý yêu kiều . Những tên Bắc Nhung vai u thịt bắp, đem toàn bộ lửa giận và ghen tức trút lên thân thể ta.

Không sao đếm xuể có bao nhiêu kẻ đã giày vò thân xác ta.

Chúng bóp cổ ta, dùng đủ mọi phương pháp để hành hạ.

Trong trướng tối mịt mùng không ánh trời, ta gắng gượng sống sót.

Ca ca từng nói quay ta!

Ta đợi từng , từng đêm.

đến khi tay chân bị bẻ gãy, tiếng rên rỉ vang khắp màn đêm, cơn đau khiến ta hôn mê, ta vẫn không ngừng gọi huynh:

“Ca ca… huynh ở đâu… sao mãi chưa đến…”

Bọn Bắc Nhung khoái trá ngắm vẻ mặt thống khổ tuyệt vọng của ta, cười cợt:

“Đừng gọi nữa, nói ca ca à?”

khác gì con ch.ó trung dưới chân công chúa mất kia. Nàng ta nói gì, nghe nấy.”

sớm quên cái muội muội ruột như rồi! xem, dù chúng ta có hành hạ đến mức nào, cũng đoái hoài!”

Môi ta run rẩy, mắt nhòe nhoẹt.

dám trái lệnh quân, lén đưa công chúa đến chùa lễ Phật.”

Lời này như lưỡi dao, xoáy sâu xuyên tim.

Từ ngoài cháy rụi, truyền đến vài tiếng pháo nổ lác đác.

Ta bàng nhớ ra – hôm nay là đêm trừ tịch.

Năm nào đêm trừ tịch, cũng là đêm ta và ca ca bên nhau.

Chúng ta gói bánh, đốt pháo.

Ta luôn tranh thắp nén hương đầu tiên, tâm khấn vái Phật tổ, chỉ mong huynh bình an.

Ý thức ta mờ nhòe, dường như cảnh ca ca đang ở bên Âm công chúa.

Đêm trừ tịch, là đêm ta đau đớn đến chết.

Công chúa quấn quýt đòi rời doanh để siêu độ vong linh thất, ca ca ta lén đưa nàng lễ Phật.

Huynh đâu biết … t.h.i t.h.ể của muội muội ruột huynh, đã bị vặn xoắn như cành khô, m.á.u và mắt đầy mặt.

Khi ta gọi huynh từng tiếng.

Huynh đang đốt hương công chúa, thủ hộ bên nàng không rời nửa bước.

Khi Âm cầu .

Ca ca ta … cũng chắp tay cầu . Đã c.h.ế.t như ta… vẫn nghe rõ lời khấn trong tâm huynh.

vọng của huynh là:

Âm công chúa bình an, vui vẻ, muôn sự như ý.”

Trong lời ấy, quả nhiên không có ta.

Ta lơ lửng giữa không trung, khẽ mỉm cười, đầy tang thương.

Từ nay, ta không ca ca.

Cũng bận tâm chút tình ruột thịt nhạt như sương kia nữa.

Tùy chỉnh
Danh sách chương