Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhưng lòng tôi lúc này đã hoàn toàn lạnh tanh. Từ khoảnh khắc Trần Tư Nguyệt bỏ tôi lại ở sân ga hoang vắng kia và cố ý để tôi chết dần chết mòn, tôi đã tự tay chặt đứt mối quan hệ mẹ con với nó.
Lợi dụng lúc họ còn đang cãi nhau kịch liệt, tôi lặng lẽ rời khỏi đồn.
Về đến nhà, tôi lập tức thu dọn hành lý, thuê một phòng khách sạn ở tạm. Tôi cũng liên hệ với dịch vụ dỡ nhà, kêu họ chuẩn bị đập căn nhà cũ thành nhà thô rồi bán quách đi.
Hôm nay nhìn khuôn mặt Trần Tư Nguyệt – y đúc Trần Bằng – tôi mới hiểu ra rằng con bé sẽ không bao giờ hiểu nỗi vất vả và sự hi sinh mà tôi từng trải qua. Một đứa con gái vô tình bạc nghĩa như vậy thì tôi còn mong gì chuyện phụng dưỡng hay tang ma nữa?
Vì muốn con có một mái ấm trọn vẹn, tôi đã nhẫn nhịn sự phản bội, bạo lực của chồng cũ và sự cay nghiệt, hằn học của mẹ chồng. Tôi chịu đựng trong rất nhiều năm, cho đến khi người đàn bà bên ngoài sinh được con trai thì mẹ con tôi lập tức bị tống ra đường như cỏ rác. Quãng thời gian ở nhà họ Trần, chẳng có một ai ngó ngàng tới con bé. Một mình tôi ở nơi đất khách quê người, bươn chải, làm lụng, bản thân nhịn ăn nhịn mặc, chỉ để con có cuộc sống đủ đầy. Sống vất vả vì nó đến giờ mới nhẹ nhõm được chút, thế mà nó lại muốn lôi mẹ ruột đi làm hộ lý không công cho người đã hành hạ mình năm xưa.
Giờ tôi chẳng nghi ngờ gì nữa – với sự trơ tráo của cha con nhà đó, chỉ cần tôi sơ suất trong việc chăm sóc Trương Tú Phân, họ lập tức sẽ vu cho tôi tội “giết người” và bắt tôi bồi thường thiệt hại.
Vài hồi sau, Trần Tư Nguyệt gọi cho tôi hàng chục cuộc điện thoại, nhưng tôi đều từ chối bắt máy. Vì không gọi được cho tôi, nó chuyển sang gửi một loạt tin nhắn thoại, chỉ trích tôi vì đã đưa bà nội đến đồn công an, còn ép tôi phải đến đón bà ta về. Tin nhắn cuối cùng là một đoạn ghi âm của nó với giọng điệu buồn nôn: “Mẹ! Nếu mẹ không lo cho bà nội bây giờ, mẹ không sợ sau này con cũng học theo mẹ mà bất hiếu với mẹ à?!”
5
Tôi suýt nữa bật cười thành tiếng.
Ai thèm? Tôi đâu có mượn nó chăm sóc lúc già nua héo úa? Tôi có lương hưu, có nhà đầy đủ, muốn dưỡng già thì tôi đi viện dưỡng lão hoặc thuê người chứ cần gì loại như nó!
Một thời gian sau, tôi đem tiền bán nhà gửi ngân hàng, tự thuê một căn hộ tầng trệt có sân vườn rồi trang trí đẹp mắt, đủ chỗ trồng một khu vườn đầy hoa lá tươi xanh.
Tôi bắt đầu học hỏi từ giới trẻ, mở tài khoản mạng xã hội riêng, mỗi ngày đăng hình vườn hoa của mình lên trang cá nhân, chia sẻ kinh nghiệm trồng cây.
Dần dần, tôi chợt nhận ra – việc trồng hoa cũng là một sự kết nối dịu dàng với sự sống, mỗi bông hoa tựa như món quà diệu kỳ từ thiên nhiên, lặng lẽ khoe sắc, đem đến niềm vui và hạnh phúc cho tôi, dù chỉ là thú vui nho nhỏ nhưng nó cũng góp phần tích cực vào cuộc đời từng xám xịt của tôi.
Trần Tư Nguyệt thấy video của tôi trên mạng xã hội thì bình luận móc mỉa: “Những bông hoa cỏ này có thể dưỡng già rồi lo hậu sự cho mẹ à?”
Tôi cười lạnh trả lời: “Chúng khiến tôi thấy vui vẻ, chứ không như người chỉ khiến tôi u xơ tuyến vú.”
Ai nói những bông hoa này không thể giúp tôi dưỡng già? Chỉ cần tôi tiếp tục vận hành tài khoản mạng xã hội với hơn 100.000 người theo dõi hiện tại thì đám hoa lá này hoàn toàn có thể mở ra sự nghiệp mới cho tôi.
Trần Bằng cũng gọi tới, giọng tức tối thay con gái trách móc tôi: “Tống Mai! Bà có thời gian chăm hoa chăm cỏ mà không rảnh giúp con gái mình một tay hả? Bà có biết nó đang sống khổ sở thế nào không? Cái miệng lúc nào cũng nói yêu con, hoá ra chỉ toàn là nói láo!”
Tôi khẽ cười khinh miệt: “Thế còn ông? Ông có thời gian gọi điện bắt tôi làm con tin đạo đức, sao không mang mẹ ông về nhà mà chăm nom đi kìa? Ông mà nhận thức được điều đó có khi tôi còn nghĩ khác về ông, xem ông là người đàn ông có trách nhiệm rồi đó.”
“Cái đó sao được! Tôi là đàn ông mà, sao làm được mấy việc lặt vặt đó!”
“Vậy bảo vợ ông chăm đi, chẳng phải mẹ ông ngày xưa suốt ngày nói rằng bà coi cô ta như con gái ruột đó à? Tôi tin các người hoàn toàn có thể thay phiên nhau chăm sóc được mà.”
“Phi Phi da dẻ mỏng manh lắm, sao làm nổi mấy chuyện dơ dáy đó… Hơn nữa căn nhà cũ bị Tư Nguyệt bán mất rồi, con bé từ đó tới nay luôn cảm thấy ấm ức.”
“Vậy thì cút. Đừng làm phiền tôi nữa.”
6
Những ngày sau đó của Trần Tư Nguyệt đúng là gà bay chó sủa.
Hôm đó, vừa rời khỏi đồn công an cùng Trần Bằng và Trương Tú Phân, Trần Bằng đánh ngất nó rồi chuồn mất dạng, lên xe chạy biến khỏi đó.
Trần Tư Nguyệt trước đó đã bán căn nhà cũ và lấy tiền đó giúp chồng là Tôn Gia Huy trả nợ vay online rồi, nên giờ chỉ còn cách mang bà cụ về nhà mình. Tôn Gia Huy dĩ nhiên không đời nào chấp nhận một bà già hôi hám, không tự chủ được việc vệ sinh thở chung một bầu không khí với mình. Hai vợ chồng lập tức cãi nhau to, thằng chồng còn dọa nếu không mau đuổi bà ta đi thì sẽ ly hôn. Trần Tư Nguyệt không muốn ly hôn, lại mò đến nhà tôi cầu xin tôi đổi ý. Nhưng căn nhà cũ từ lâu đã không có người ở.
Sau đó nó tính đưa Trương Tú Phân vào viện dưỡng lão, nhưng bệnh nhân liệt nửa người thì cần cả hộ lý chăm sóc riêng, chi phí cao ngất ngưởng khiến cô ta lùi bước.
Lần tiếp theo nó liên hệ được với tôi là nhờ bệnh viện — lúc đó nó bị Tôn Gia Huy đánh đến nhập viện. Tôi thản nhiên mua đại một giỏ trái cây ven đường, ung dung lên thăm. Trên giường bệnh là một Trần Tư Nguyệt mắt thâm tím, mép nứt toác, đầu còn băng kín băng gạc, không giống bộ dạng trước đây.
Vừa thấy tôi, nó lập tức òa lên khóc như mưa: “Mẹ! Con biết mẹ sẽ không mặc kệ con mà… Trên đời này con chỉ còn mẹ để dựa vào thôi!”
Tôi liếc nó một cái.
Lúc nãy ở quầy lễ tân, tôi đã hỏi y tá về tình hình thì biết được nó bị Tôn Gia Huy ném gạt tàn trúng đầu, dẫn đến chấn động não. Bệnh viện gọi cho Tôn Gia Huy ngay sau đó, nhưng thằng đó không hề bắt máy.
Mẹ kế của nó là dì ruột của Tôn Gia Huy, dĩ nhiên cũng chẳng thèm can thiệp.
“Mẹ ơi, từ ngày con mang bà nội về, Gia Huy ngày nào cũng đánh con. Anh ấy nói sợ bà nội chết trong nhà, nói như thế sẽ xui xẻo lắm! Anh ấy bảo nếu không đuổi bà đi thì sẽ ly hôn với con, còn không cho con gặp con trai nữa… Nhưng con trai là mạng sống của con, con không thể rời xa thằng bé được! Anh ấy còn nói nếu ly hôn thì con là bên có lỗi, sẽ phải tay trắng rời khỏi nhà! Mẹ! Con không muốn ly hôn đâu! Mẹ cũng không nỡ nhìn con đi vào vết xe đổ như mẹ ngày xưa đúng không mẹ? Hay là mẹ cho con vay một ít tiền lương hưu đi, con đưa bà vào viện dưỡng lão. Hoặc… mẹ không muốn cho tiền thì mẹ về chăm bà nội cũng được. Mẹ có biết chăm hoa trồng cây, thì chăm bà cũng đâu có khác gì!”
Ngạc nhiên thật, nó còn chu đáo cho tôi lựa chọn nữa cơ đấy. Đáng lẽ tôi nên cảm động lắm chứ nhỉ?
Tôi bình tĩnh đáp: “Thứ nhất, về việc Tôn Gia Huy đánh cô, tôi khuyên con nên báo công an. Thứ hai, nếu thật sự phải ly hôn, tôi không khuyên cô giành quyền nuôi con – vì rất có khả năng cô sẽ nuôi ra thêm một con sói mắt trắng như chính cô bây giờ. Thứ ba, hai người cũng tốt nghiệp đại học rồi mà? Không biết chữ hay không biết luật? Căn nhà các người đang ở là do tôi dùng tiền tích lũy trong quỹ công đoàn đi vay mua cho nên hiện giờ sổ đỏ đang đứng tên tôi. Tôi chỉ cho hai người mượn ở tạm thôi. Lúc ly hôn xong, tài sản chỉ chia được khoản tiết kiệm đứng tên hai vợ chồng thôi, chứ nhà của tôi đừng hòng đụng vào. Và cuối cùng – chuyện nhà họ Trần, tôi không dính dáng đến.”
Tôi đã nghĩ rất kỹ rồi – đứa con gái này, tôi để cho xã hội dạy còn hơn.
Tôi từng dốc tâm dốc sức nuôi nó khôn lớn, mua nhà, mua xe cho nó, chỉ mong được công nhận rằng con gái cũng chẳng thua gì con trai, bù đắp phần tình cha mà nó chưa từng có. Mà không ngờ cái gen xấu của thằng cha nó lại mạnh đến vậy.
Thế nên tôi không nghĩ cháu ngoại của tôi sau này sẽ thông cảm cho mẹ nó.
Trần Tư Nguyệt sững người, cố kìm cơn tức: “Mẹ? Mẹ nỡ lòng nào để con ly hôn sao? Mẹ từng trải rồi, chẳng lẽ lại không biết cảm giác đó kinh khủng tới mức nào sao? Mẹ biết làm mẹ đơn thân trong xã hội này khổ ra sao mà!”
Lòng tôi chợt nhói – thì ra nó cũng biết một mình tôi nuôi nó lớn khó nhọc thế nào. Mà chỉ tiếc rằng nó chưa từng biết ơn điều đó.
Tôi cười nhẹ, tiện tay lấy một quả táo trong giỏ, không đem rửa mà đưa qua cho nó: “Ăn trái táo cho lại sức đi. Hoa ngoài sân nhà chưa được tưới nước, tôi phải về với mấy bé hoa đây.”
Trần Tư Nguyệt lập tức gào lên, ném mạnh quả táo vào tôi: “Mẹ bị điên à?! Con gái ruột mẹ đang đói mốc mồm nằm đây mà mẹ không quan tâm, còn chạy về tưới mấy cái hoa héo đó là sao?! Con thiếu tiền đến mức đói khổ, mẹ không cho đồng nào thì đã đành, còn rảnh rỗi đi xây vườn chăm hoa à?! Mẹ đừng quên, mẹ tiêu đồng nào bây giờ, sau này cũng là tiền của con hết! Nên nhớ con là đứa con duy nhất của mẹ đấy!”
Tôi giả bộ bừng tỉnh, che miệng cười duyên: “Cảm ơn cô đã nhắc nha! Tôi sẽ về làm di chúc và công chứng tài sản ngay. Sau này nếu có chết đi rồi, dù có phải quyên góp hết cho Nhà nước thì tôi cũng không để lại cho cô một đồng một cắc nào đâu.”
“CÚT!” – Trần Tư Nguyệt nghe xong lập tức gào lên như phát điên.
7
Tài khoản mạng xã hội của tôi ngày càng phát triển.
Vốn dĩ tôi là người sống tinh tế, cũng có gu thẩm mỹ, chỉ là bao năm qua vì áp lực cuộc sống mà bị mài mòn đến nỗi phải gác lại những sở thích cá nhân.
Đến nay nghỉ hưu mới có thời gian khơi lại đam mê, tôi càng ngày càng hăng say, cảm giác như không gì có thể cản nổi.
Tôi bắt đầu có thu nhập từ kha khá các quảng cáo hạt giống cây trồng, còn được mời đến các vườn ươm hoa làm livestream bán hàng vài buổi. Giờ đây tôi sở hữu hàng triệu người theo dõi, cũng xem như một KOL nổi tiếng.