Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2VhGLNRpuo

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 12

12

“Tôi cho cô. Nhưng với một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Quyền nuôi dưỡng Thần Quang phải thuộc về tôi.”

Tôi sững sờ:

“Anh nói cái gì?”

“Cô nghe rõ rồi đấy. Muốn mười triệu, thì phải bỏ quyền nuôi con.”

“Không bao giờ!”

“Vậy thì đừng mơ lấy tiền.”

Tôi giận run người:

“Tạ Quân Hàn, anh đừng quá đáng!”

“Quá đáng? Là cô quá đáng trước.”

“Thần Quang là con tôi, tôi sẽ không bao giờ giao con cho anh.”

“Vậy thì cứ chuẩn bị ra khỏi nhà tay trắng đi.”

“Cho dù tay trắng, tôi cũng sẽ không bỏ con.”

Anh ta cười khẩy:

“Vậy cứ tiếp tục kéo dài xem, ai chịu đựng giỏi hơn ai.”

Nhìn gương mặt đầy ác ý đó, tôi bỗng hiểu ra.

Từ đầu đến cuối, anh ta chưa từng định hòa giải.

Điều anh ta muốn, chỉ là làm tôi đau khổ đến tận cùng.

Nhưng anh ta đã đánh giá thấp quyết tâm của tôi.

Vì con, tôi có thể từ bỏ mọi thứ.

Nhưng con trai, tôi tuyệt đối không từ bỏ.

Cuộc chiến này… chắc chắn sẽ còn tiếp diễn.

Những tháng tiếp theo, vụ kiện chính thức bước vào giai đoạn căng thẳng.

Tạ Quân Hàn thuê thêm nhiều luật sư, tìm mọi cách để xoay chuyển tình thế và tấn công tôi.

Nhưng Cố Vân Thâm không phải tay vừa, lần nào cũng phản bác lại thuyết phục.

Trong thời gian đó, tôi tiếp tục làm việc tại công ty của Vũ Vi.

Từ vị trí trợ lý, tôi dần được thăng lên quản lý dự án.

Năng lực của tôi được mọi người công nhận, lương cũng tăng lên hai vạn.

Tuy không thể so với thu nhập trước đây của Tạ Quân Hàn, nhưng đủ để tôi và Thần Quang sống tốt.

“Dạo này mẹ bận quá.” – Thần Quang nói.

“Ừ, hơi bận thật, nhưng mẹ thấy cuộc sống rất có ý nghĩa.”

“Con thấy mẹ bây giờ vui hơn trước nhiều lắm.”

“Thế à?”

“Ừ, trước kia lúc nào mẹ cũng buồn rầu, giờ thì thường xuyên thấy mẹ cười.”

Tôi xoa đầu con:

“Vì mẹ tìm được giá trị của mình.”

“Giá trị gì vậy mẹ?”

“Giá trị trong công việc, giá trị của sự độc lập.”

“Con tự hào về mẹ lắm.”

“Cảm ơn con, bảo bối.”

Vụ kiện vẫn tiếp tục, nhưng tôi không còn lo lắng như trước nữa.

Tôi phát hiện, không có Tạ Quân Hàn, tôi vẫn có thể sống tốt.

Thậm chí, còn tốt hơn nhiều so với khi có anh ta.

Một hôm, Cố Vân Thâm mang đến tin vui:

“Tòa nghiêng về phía chúng ta.”

“Thật sao?”

“Chuyện anh ta vu khống ác ý đã rõ ràng, khoản bồi thường tổn hại tinh thần chắc chắn sẽ được chấp nhận.”

“Còn quyền nuôi con thì sao?”

“Em là mẹ, lại có công việc và thu nhập ổn định, khả năng cao quyền nuôi con sẽ thuộc về em.”

“Tốt quá.”

“Nhưng anh nhắc trước, Tạ Quân Hàn có thể sẽ còn chơi chiêu cuối.”

“Chiêu gì?”

“Anh ta có thể kháng cáo để kéo dài thời gian.”

“Vậy phải làm sao?”

“Không sao, chúng ta có thời gian, cứ kiên trì.”

Tôi gật đầu.

Tôi đã sẵn sàng cho một cuộc chiến dài hơi.

Một tháng sau, bản án sơ thẩm được tuyên.

Tòa án ủng hộ phần lớn yêu cầu của tôi:

* Tài sản trong thời gian hôn nhân: tôi được chia tám triệu.

* Thiệt hại tinh thần: Tạ Quân Hàn phải bồi thường năm triệu.

* Quyền nuôi con thuộc về tôi, anh ta phải trả tiền cấp dưỡng.

Tổng cộng mười ba triệu, còn nhiều hơn cả những gì tôi mong đợi lúc đầu.

“Chúng ta thắng rồi!” – Cố Vân Thâm vui mừng nói.

“Thật sự thắng rồi sao?”

“Tất nhiên, lần này là thắng hoàn toàn.”

Tôi vui đến suýt khóc.

Hơn một năm kiên trì cuối cùng cũng có kết quả.

Nhưng niềm vui chưa được bao lâu.

Ngày hôm sau, Tạ Quân Hàn nộp đơn kháng cáo.

“Hắn ta chỉ muốn gây khó dễ, dù biết thua vẫn cứ kéo dài.” – Vũ Vi bực tức nói.

“Không sao, mình có thời gian.”

“Cậu không giận à?”

“Ban đầu có, nhưng giờ thì không còn quan trọng nữa.”

“Tại sao?”

“Vì thật ra mình đã thắng rồi. Dù hắn ta kháng cáo, kết quả cũng không thay đổi nhiều.”

“Cậu nghĩ thoáng thật.”

“Trải qua từng ấy chuyện, mình cũng học được cách buông bỏ.”

Đúng vậy, vụ kiện này đã khiến tôi trưởng thành rất nhiều.

Tôi không còn là người phụ nữ phụ thuộc vào chồng, mà đã trở thành người phụ nữ độc lập, mạnh mẽ.

Kể cả bây giờ Tạ Quân Hàn có quay lại cầu xin, tôi cũng sẽ không cần anh ta nữa.

Vì tôi không còn yêu anh ta.

Thậm chí, tôi còn cảm ơn sự phản bội đó.

Nếu không có cú phản bội ấy, tôi mãi mãi sẽ không phát hiện ra khả năng của mình.

Nửa năm sau, tòa phúc thẩm ra phán quyết:

Giữ nguyên bản án sơ thẩm.

Tạ Quân Hàn hoàn toàn thất bại.

Anh ta buộc phải thực hiện theo bản án, nếu không sẽ bị cưỡng chế.

“Lần này chắc xong rồi nhỉ?” – Tôi hỏi Cố Vân Thâm.

“Chắc chắn, trừ khi hắn không biết xấu hổ.”

Kết quả là, hắn đúng là không biết xấu hổ.

Hắn nộp đơn xin giám đốc thẩm, nhưng bị tòa bác bỏ.

Sau đó, hắn tìm cách chuyển nhượng tài sản để né thi hành án, nhưng tòa đã sớm phong tỏa toàn bộ.

Cuối cùng, hắn đành ngoan ngoãn chấp hành.

Ngày nhận tiền, tôi không cảm thấy hưng phấn như tưởng tượng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương