Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HumWEo8w

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

 [ chếc tôi rồi, có người nói A Dạ đại đại giống với Sx, bây giờ bị vả rồi đúng không? 】

 [Chính không vẽ ra được tranh mới, lại chạy tới cọ nhiệt độ của người khác, có ý gì ? 】

  [Lầu trên, Sx đại đại của chúng tôi khi nào thì cần đi cọ nhiệt ? Tôi thừa nhận những tranh gần của A Dạ vẽ rất tốt, nhưng mà nếu muốn so sánh với Sx đại đại thì vẫn còn non tay lắm. 】

  【Sx đại đại này là ai ? lỗi, tôi chưa bao giờ nghe nói cậu ta. 】

  [Phiền chếc đi được, vui lòng tránh xa Sx của tôi đi được không? 】

 [Công chúa, hãy nghe theo tôi, A Dạ là độc nhất vô nhị, A Dạ là tốt nhất! 】

 Dưới sự chi phối của tôi, cho dù có một bộ phận nhỏ fans của Sx đứng ra tiếng, trong nháy mắt bị thủy quân nhấn chìm.

Trên tranh luận không ngừng nghỉ, Tống Dạ được thẳng hot search.

  #A Dạ PK Sx#Bạo

  #A Dạ độc nhất vô nhị#

  #A Dạ tốt nhất#

  Lý Vũ Đồng đêm đó đã đăng vòng bạn bè: 

  [Đúng như ước nguyện, chờ cho đến khi vàng tỏa sáng. 

/nhếch miệng .jpg】

 Trong ảnh là một đống hàng hiệu xa xỉ.

 Tôi nhếch môi khúc khích, chậm rãi vẽ một parabol bàn.

 Cô ta vui mừng quá sớm.

Trong khoảng thời gian này, Tống Dạ đã đạt được ánh hào quang của .

 Sau đó sao…

 Đương nhiên đã đến lúc ngã trên cao xuống rồi.

 Gần , Hứa Trường Vũ luôn ngâm trong phòng vẽ tranh.

 Tôi đem bữa khuya đến gặp cậu ấy, chuẩn bị bàn việc thu lưới.

Trong phòng vẽ, bầu không khí vô cùng áp lực.

Sắc Hứa Trường Vũ chìm trong bóng tối, vẻ âm trầm đến đáng sợ.

 Tim tôi như thắt lại, thật cẩn thận mà hỏi:

” Cậu, sao ?”

 “Chị Tô Vi, em có một giấc mơ.”

 Cậu ấy nhìn tôi một cách cứng đờ, ánh mắt trống rỗng:

“Trong giấc mơ, chị không hề quen em. Em vẫn ngày ngày vặn ốc vít trong nhà máy cũ, cuộc sống vô cùng cực khổ.”

“Sau đó, bà bị bệnh, cần tiền gấp. Tống Dạ đến gặp em, nói có người muốn mua tranh của em. Rẻ nhất là 10 tệ và đắt nhất là 500 tệ. Em đã bán hết tranh có được, nhưng vẫn không tích góp đủ tiền thuốc.”

 “Bà không nghĩ muốn liên lụy em, nên đã lén uống thuốc trừ sâu, cấp cứu không được nên chếc.”

 “Em tuyệt vọng đến cực điểm, ôm tro của bà đi lang thang trên . Ngày ngày trôi qua, có khả năng một ngày nào đó em sẽ chếc cóng ven .”

 “Mùa đông năm đó, em gặp một bà già nhặt rác nhảy múa dưới ánh đèn . Động tác vụng và cứng nhắc, đỏ bừng vì lạnh nhưng bà ấy lại mỉm . Em rất xúc động và lặng lẽ theo dõi toàn bộ điệu nhảy. Sau khi nó kết thúc, bà ấy lấy trong túi ra tờ 50 tệ bị nhàu nát, mời em cùng uống với bà ấy một bát thịt dê. Chúc chúng ta tương lai được bình an.”

“Sau đêm đó, em lại khao khát được sống. Em nhà vẽ bà ấy, đặt tên “Scavenger Dancer” muốn quà đáp lễ cho chén thịt dê đó. Nhưng khi em đi tìm bà ấy, gặp phải Tống Dạ, hắn ta đá em ngã xuống rồi cướp đi tranh của em.”

 “Dưới lớp tuyết dày đặc, em không còn sức đứng dậy, bị chếc cóng trong tuyết.”

  Chỉ vài câu ngắn ngủi, sắc tôi đã thay đổi liên tục.

 Cậu ấy đột nhiên nắm lấy cánh tay tôi, buồn bã tuyệt vọng nói: 

“Chị Tô Vi, không phải là một giấc mơ đúng không? Chị muốn em diễn kịch, chính là đã hết tất , có phải hay không?”

Tôi giật , nói hết sự thật với cậu ấy.

 “Ừ, tôi là được trọng sinh.”

 Cậu ta hoảng hốt, thật lâu chưa phản ứng lại.

 Một lúc sau, đôi mắt đờ đẫn của cậu ấy nhanh chóng ươn ướt, nước mắt trào ra.

 “Sau khi em chếc đi, linh hồn bay bổng trong không trung. Em nhìn thấy mọi thứ. Những tranh Tống Dạ mua của em, cao gấp vạn lần cái giá hắn bỏ ra.”

“Em đã có thể cứu được bà! Em đã có thể!”

 Cậu ấy ôm ngực, run rẩy khóc không ngừng: 

“Chị Tô Vi, em có thể được.”

Tôi nhắm mắt lại.

 Không nghĩ tới mọi phát sinh kiếp , so với tưởng tượng của tôi còn tồi tệ hơn.

 Nhưng mà sẽ sớm thôi.

Lập tức bọn họ sẽ phải trả lại gấp bội!

 Hai ngày sau, Sx luôn ngâm trong phòng vẽ, đã tổ chức một cuộc triển lãm tranh, mời các phương tiện truyền thông lớn phát sóng trực tiếp để tạo độ thanh thế.

 Ngay khi chương trình phát sóng trực tiếp bắt đầu, nó đã gây ra oanh động thật lớn trên .

 Bởi các tác phẩm trưng bày là tranh gốc mà Tống Dạ đã đăng đó.

 Cư dân bắt đầu chỉ trích:

 [Muốn nổi tiếng đến đien rồi đúng không? Giống như tranh của A Dạ đại đại như đúc! 】

 [Trực tiếp ăn cắp? mũi đâu ra ? 】

  [Trời ơi, Sx đến Hiệp hội nghệ sĩ, thật là quá đáng, phải yêu cầu điều tra nghiêm ngặt mới được. 】

  [Sx lăn ra khỏi giới hoạ sĩ. 】

  Khi họ cãi nhau dữ dội.

  Hứa Trường Vũ đã công khai giấy chứng nhận đăng ký bản quyền cho tất các tranh của vào năm ngoái.

 Ai trộm của ai, vừa xem liền ngay.

  Sx A Dạ: [Thư của luật sư đã được gửi cho bạn, vui lòng nhận nó. 】

 Cú đáp trả bất ngờ không kịp đề phòng, trên lập tức bị khuấy động như hàng ngàn con sóng.

  [Tôi thực sự khờ lun rồi. 】

  [ hu hu tôi liền Sx đại đại sẽ không loại như . 】

  [Thực lỗi đại đại, là tôi nói không suy nghĩ. 】

  [Aaaaaaa… tức chếc tôi rồi! Tên A Dạ kia thật quá ghê tởm. 】

  [Cần phải phong sát A Dạ】

 Những cư dân đó, có bao nhiêu vì Tống Dạ bênh vực hắn, bây giờ lại có bấy nhiêu phản cảm với hắn.

Những lời mắng c.hử.i hắn che trời lấp mà đến.

Tống Dạ ngã trên cao xuống, biến thành tên trộm mọi người muốn đánh muốn mắng.

 Do số tiền thu được bất hợp pháp quá lớn, đã cấu thành tội vi phạm bản quyền của tác giả.

 Hắn đi một phát thành danh đến rơi xuống vực sâu.

  sau chỉ có hai tháng.

 Nửa đêm, Tống Dạ cầm gậy đến gây rắc rối.

 “Hứa Trường Vũ, mà.y chính là cái tên Sx kia?”

  “Đúng .”

  Tống Dạ bị kích thích không nhẹ, gào rống xông :

“Hứa Trường Vũ, cậu dám chơi ông !”

 Hứa Trường Vũ né sang một bên, dùng tay trái đoạt lấy cây gậy trong tay hắn, dùng sức đánh thật mạnh vào bắp chân của hắn.

  “Aaaaaaa…” Tống Dạ kêu thảm một tiếng, rồi ngã xuống , vừa mới giãy dụa đứng dậy, lại bị Hứa Trường Vũ dùng gậy đánh ngã xuống .

 Hứa Trường Vũ hung ác giẫm hắn, dùng sức nghiền áp:

  “Anh hại bà tôi không có tiền chữa bệnh, khiến tôi chếc cóng trên , tội của anh đáng chếc vạn lần!”

 Tống Dạ hoảng sợ mở to mắt, trong nháy mắt hiểu hết mọi .

  Hắn ta sợ đến mức liên tục tha:

 “Tôi sai rồi, tôi thực sự lỗi cậu, tôi nhất thời bị mờ mắt, cậu buông tha cho tôi, cậu buông tha cho tôi.”

 Lúc này, năm tên côn đồ vây quanh hắn.

  “Giao cho mấy người đó.”

 Sau khi bọn họ nghe lệnh, kéo Tống Dạ xuống , lột sạch quần áo rồi đánh đập suốt đêm.

 Gần sáng, Tống Dạ bị ném ra ngoài như một con ch.ó sắp chếc.

  Hắn khập khiễng chạy trốn nhà.

Ngay khi hắn tưởng có thể thở phào nhẹ nhõm, Lý Vũ Đồng lại cầm d.a.o bếp lao ra ngoài.

 Cô ta sắp phát đ.iên rồi.

 Tống Dạ xảy ra , đương nhiên cô ta bị liên lụy.

Tất các thương hiệu mà cô ta từng ký chấm dứt hợp đồng, cô ta phải trả một khoản bồi thường thiệt hại khổng lồ.

Vốn dĩ đã được như ý nguyện trèo cao, bây giờ lại hoàn toàn rơi xuống .

Mọi thứ trở thành .

 Cô ta dùng d.a.o bếp c.h.é.m hắn:

 “Anh là kẻ lừa đảo, anh lừa tôi thật thảm.”

Tống Dạ vốn đã sắp suy sụp, nhất thời tránh không được, cánh tay đột nhiên bị c.h.é.m một .

  “Cô điên rồi!” Hắn ta nổi giận.

  “Tôi cưới phải người phụ nữ điê.n như cô, thật là xui xẻo tám đời mà.”

  “Nếu không có cô, tôi đã có cuộc đời như mơ rồi.”

 “Tất là lỗi của cô, lỗi của cô.”

  “ tại cô, tại cô.”

 Càng nói càng trở nên cực đoan, ánh mắt hắn ngày càng hung á.c.

Trong lúc hai người giằng co, Tống Dạ đã cướp được con d.ao bếp.

 “Không có cô, mọi thứ sẽ trở lại như cũ.” 

Một d.a.o, hai d.a.o,… năm d.a.o.

 Tống Dạ cố ý giếc người, bị kết án tử hình.

  Lý Vũ Đồng được cứu sống, nhưng bị liệt suốt đời.

Lúc tôi đến xem cô ta, cô ta nằm trên giường, không ngừng lẩm bẩm:

 “Tôi là phu nhân hào môn, các người mau đến hầu hạ tôi!”

 “Tôi là phu nhân hào môn, tôi có tiền, tôi có rất nhiều tiền.”

  “Tôi là phu nhân hào môn…ha ha ha ha.”

  Cô ta hơn phân nửa là điê.n rồi.

  Quả nhiên, báo ứng tới.

  Người xấu xa sẽ bị thối rữa trong cống ngầm.

  Lại là một năm đông chí.

  Hứa Trường Vũ mời tôi uống thịt dê.

  thịt dê trắng ngà vẫn bốc khói nghi ngút.

 Bà Trương không nói gì đó, cho bà Hứa cong mắt.

 Hai người vừa nói vừa , cuộc trò rất sôi nổi.

  Bà nôi Trương là người dì nhặt rác kiếp .

 Khi còn trẻ, bà là vũ công giỏi nhất trong đoàn nghệ thuật, sau đó một tai nạn xe hơi xảy ra đã hủy hoại tất của bà ấy.

 Sau đó, bà ấy buộc phải lang thang, kiếm sống bằng nghề nhặt rác, khi có hứng thú, bà sẽ nhảy múa trên phố, nhưng mà chân đã từng bị thương nặng, động tác vụng cứng đờ, không ai nguyện ý xem bà ấy nhảy.

 Cho đến khi gặp được Hứa Trường Vũ.

 Hứa Trường Vũ đón bà ấy nhà, bầu bạn với bà Hứa.

  Cậu ấy đã vẽ lại “Scavenger Dancer” một lần nữa, lần này rốt cuộc tặng được ra ngoài.

 Ngày đông chí mang lại phước lành, mọi điều tốt đẹp sẽ đến với bạn.

 Tôi múc một chén nhỏ thịt dê, nheo mắt lại thưởng thức.

Uống vài ngụm vào bụng, trong mùa đông lạnh giá nhưng lại ấm áp như mùa xuân.

Mây đen cuối cùng sẽ tan biến, bóng tối sẽ qua đi.

Mọi thứ đi đúng hướng.

Ngày mai lại là một ngày tốt lành.

  (Hết toàn văn)

Tùy chỉnh
Danh sách chương