Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
18
ta Dương qua bình .
Chuyện đổi thành , phụ ta không ra ngoài.
Giờ họ đổi giọng, bảo rằng năm xưa Dương lão chỉ Dương Chu kết thông , chứ không định rõ ai.
Họ Dương này chí lớn, ta không nên trèo cao.
Dân làng đoán lẽ Dương chê bai ta, nên muốn dồn sự xuống đời .
Thậm chí bà mối đến, muốn mai mối cho ta.
Hôm ta lên thành bán khăn tay thêu quần áo may sẵn, gặp Dương .
Vừa thấy ta, hắn lập tức bước tới:
“Ta đã với phụ rồi, nếu không cho ta , ta không về !”
Hắn nhìn ta khinh :
“ đừng hòng tưởng ta nhượng bộ. Ta không cưới nữ ta không yêu!”
Ta hừ tiếng:
“Ta chẳng cưới nam nhân không yêu ta!”
Hắn sững :
“Vậy sao cứ đòi lấy ta, xuyên mang ăn mặc cho ta?”
Ta liếc hắn đầy khinh bỉ:
“Vì phụ hay đem đến cho ta, ta chẳng lẽ không đem cho chút gì đó? ngốc, toàn thứ rẻ tiền ta mới đưa cho , phụ cho ta toàn tốt! Hừ! tự xưng là đọc sách à? Đầu óc đâu nhanh bằng ta!”
xong, ta quay ngoắt bỏ đi.
Vừa quay đã thấy Dương đứng ngay phía .
Dương mừng rỡ:
“Phụ , xem bộ mặt nàng ta kìa, phụ bảo nàng ta là cô nương tốt sao? cô nương tốt nào tính toán giỏi như vậy không?”
19
Dương ho nhẹ tiếng:
“Ta đến gọi con về . Chuyện sự của con, ta đã bàn xong với phụ Tiểu Hà, rồi.”
Dương mừng rỡ:
“Thật sao? Cảm ơn phụ !”
xong, hắn vội vàng chạy mất.
Tương lai kế này, đúng là chẳng chút ổn trọng.
Dương nhìn ta:
“Mau về đi, kẻo muộn.”
Ta ừ tiếng.
Ông :
“Ta đã bắt đầu chuẩn sính lễ, đợi xong tìm xem ngày, sang hỏi cưới.”
Ta e thẹn:
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Phụ ta đang chuẩn của hồi môn cho ta, hai ca ca đóng rương tủ rồi.”
Ông ừ tiếng.
Ta : “Vậy ta đi đây.”
“Ừ.”
Ta vội vàng chạy mất.
20
Vì chuẩn hồi môn, các tẩu tẩu dẫn ta lên trấn.
mua bông làm chăn.
mua vải may quần áo mới.
mua trang sức .
tẩu tẩu bắt đầu dạy ta đánh phấn thoa son.
Ta riêng cho mình hộp son môi.
Dương gửi nhiều sang.
Vải đẹp, phấn son, cây trâm vàng, mấy món .
Ta gặp Dương vài lần.
Mỗi lần thấy ta, hắn vừa ngạc nhiên vừa chút áy náy:
“Ta , ta dị nghị không?”
Ta trừng mắt:
“ biết ta dị nghị, thế mà vẫn ?”
21
Hắn :
“Ta không thể phụ Xuân Hạnh.”
Ta đảo mắt:
“Cứ như mạng ta rẻ mạt lắm, đáng phụ vậy.”
Hắn vẻ chán nản.
Ta quay bỏ đi.
Trong bụng nghĩ, đợi ta gả cho phụ hắn, nhất định hành hạ hắn cho bõ tức!
Vài ngày , ta bắt gặp hắn trong con hẻm vắng, đang cãi nhau với cô nương ăn mặc sang trọng.
Ta không biết họ cãi gì.