Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AKP2gKZZAY

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

9.

Bữa tối ăn gần xong thì nghe thấy tiếng đập cửa từ ngoài sân. Tôi liếc nhìn con gái, tiện tay cầm theo con dao chẻ củi đi ra ngoài.

Chỉ thấy một cái bóng đen bò trên đất, chầm chậm lết vào trong, trông hệt như một con sâu đen lớn.

Nhược Lệ, hắn thực sự bò về được đây sao?

“Trần Uyên, cô độc ác quá! Nhiều năm tình cảm như vậy, cô lại muốn ép tôi đến đường cùng! Chờ đến ngày tôi khỏe lại, cô có quỳ xuống cầu xin tôi cũng không được!”

Đồ ngu ngốc.

Tôi đứng thẳng dậy, không buồn bận tâm đến cái đống bùn nhão đó:

“Nhà tôi không nuôi kẻ vô dụng. Muốn ăn thì làm việc đi. Thấy cái cối đá kia không, bao giờ xay hết đậu thì mới được ăn.”

“Cô đồ đàn bà độc ác, tôi gãy chân rồi… Á á á!”

Tôi giẫm mạnh lên mu bàn tay hắn, nghiền từng chút một. Nhìn hắn đau đớn đến phát điên, tôi chỉ thấy hả lòng hả dạ:

“Gãy chân nhưng vẫn còn tay mà, hoặc là anh lết về chỗ Lâm Dao ấy.”

“Cô ghen tỵ với sự tốt bụng đáng yêu của Lâm Dao! Một mụ đàn bà ác độc như cô chẳng xứng nhắc đến cô ấy, càng không xứng với tình yêu của tôi!”

Đồ điên.

Tôi bế con gái lên, đóng cửa phòng lại, mặc hắn cứ thế gào thét bên ngoài.

Tưởng rằng hắn sẽ bỏ cuộc, ai ngờ nửa đêm hắn lại bắt đầu gõ cửa, giơ hai bàn tay bê bết máu lên, thở hổn hển:

“Cho tôi chút cơm… làm ơn…”

Trần Uyên cũng cố sức cầu xin.

Tôi lạnh lùng cười, trở lại bếp, bưng một ít cơm thừa đổ xuống đất:

“Ăn đi.”

Trước đây, Nhược Lệ chính là làm vậy với Tinh Tinh. Những thứ không ăn nổi, hắn đổ xuống đất, bắt con gái quỳ như chó mà liếm cơm thừa. Hắn thì nằm trên giường vừa xem vừa cười, thỉnh thoảng còn làm mấy tiếng “chụt chụt.”

Giờ đổi lại là hắn, bỗng dưng trông như bị sỉ nhục đến tận cùng.

“Ăn thì ăn, không ăn thì thôi. Lần sau còn gõ cửa, tôi sẽ chặt tay anh đấy.”

Lần này, hiếm khi Trần Uyên không cầu xin thêm nữa.

10.

Sáng hôm sau, cơm thừa trước cửa đã được dọn sạch.

Nhược Lệ co ro trong chuồng lợn, vừa nghe thấy động liền bò lại gần, vẻ đáng thương cầu xin:

“Vợ ơi, trước đây tôi bị mỡ lợn che mờ tâm trí, bây giờ tôi hứa sẽ thay đổi, vì con gái mà cho tôi thêm một cơ hội, được không?”

Đậu đã được xay hết, sân cũng được quét dọn sạch sẽ, cạnh chuồng lợn còn có một chồng củi đã bổ.

Cả đêm hắn không ngủ, trông như thể đã thực sự hối cải.

Tôi hất cằm:

“Chưa thấy cái gánh củi kia à?”

“Tôi chẻ liền, chẻ liền.”

Trần Uyên mừng đến rơi nước mắt:

“Nhược Lệ thực sự thay đổi rồi, tha cho anh ấy đi.”

Tôi lạnh lùng cười:

“Chúng ta đánh cược xem, cược xem anh ta có thật sự thay đổi không. Ai thắng thì từ nay nghe lời người đó.”

Nếu cứ để cô nói nhảm trong đầu tôi mãi, sớm muộn gì tôi cũng phát điên.

【Thế, thế nhưng cô đừng để anh ấy chết đói mà…】

Tôi bế con gái lên, đi qua bên cạnh Nhược Lệ, dừng lại một chút:

“Nồi còn cháo đấy.”

Hắn ngẩn ra một lúc, rồi lau nước mắt vội vàng đáp:

“Không sao đâu, tôi còn chưa đói, làm xong rồi ăn.”

Hừ.

Diễn giỏi ra phết.

Chúng tôi chuẩn bị làm bánh chưng đón Tết, mọi người đều mang gạo nếp từ nhà đến đội sản xuất để xay. Trên đường gặp mấy người quen, tôi còn chưa kịp chào, họ đã chạy xa mất.

Cũng tốt, tôi được yên tĩnh.

Vừa đến đội sản xuất, không khí ồn ào ban nãy bỗng chốc lắng xuống. Một bà đứng trước tôi trong hàng liếc mắt khinh thường:

“Xếp hàng cùng một con điếm, đúng là xui xẻo.”

“Còn gì nữa, một bên thì hành hạ chồng mình, một bên lại tằng tịu với đàn ông nhà người ta, đúng là hạng đàn bà đê tiện.”

Tôi từng nghe những lời khó nghe hơn, nên chẳng mảy may để tâm.

Nhưng Trần Uyên im lặng lâu nay giờ lại bắt đầu nức nở:

【Họ mắng khó nghe quá, tôi có làm gì đâu mà… Cô đối xử với Nhược Lệ tốt một chút đi, cứ thế này thì danh tiếng tôi cũng nát bét hết rồi.】

Tôi bình thản đáp:

“Yên tâm, nó nát rồi.”

Trần Uyên sụp đổ, cứ lẩm bẩm rằng đời mình coi như xong, còn ảnh hưởng đến việc Tinh Tinh tìm chồng sau này. Biết thế này thì thà chết đi còn hơn.

Tôi bực mình đến phát ngán, cũng không thể tự vả cho mình hai cái:

“Ai nói danh tiếng thối rồi thì cuộc đời coi như xong chứ?”

【Bà nội tôi hồi trẻ góa chồng, một mình nuôi bố tôi lớn. Mẹ tôi mất cũng là bà nuôi tôi. Bà từng nói danh tiếng chính là sinh mệnh của phụ nữ. Bà thà chết đói chứ không để tiếng tăm bị tổn hại.】

“Nói vớ vẩn! Danh tiếng chỉ là thứ rác rưởi mà thôi!”

11.

Lúc đó vì sốt ruột, tôi lỡ nói chuyện đang bàn với Trần Uyên ra miệng.

Ngẩng đầu lên thì thấy mặt trưởng thôn sa sầm:

“Chị dâu Nhược Lệ, lời tôi nói chị nghe rõ chưa? Tết sắp đến rồi, đừng làm loạn nữa. Nhược Lệ là người tốt, giữ anh ta ở nhà sống cho tử tế thì hơn bất cứ thứ gì.”

Nực cười, người tốt như vậy mà lại rơi vào tay tôi sao?

Nhưng đằng nào họ cũng đông người, tôi lười cãi:

“Vâng vâng, đúng đúng.”

Tôi định rên rỉ thêm để tranh thủ chút lợi lộc, thì bị vợ trưởng thôn chen ngang:

“Người toàn mùi chồn hoang, làm hôi cả nếp ngon của nhà tôi rồi.”

“Hả, bà miệng toàn phân như thế mà phân biệt được mùi chồn à?”

Bà ta tức đến mức muốn xông vào đánh nhau. Tôi vắt con gái lên lưng, rút dao chẻ củi ra:

“Đến đây, ai sợ ai nào.”

Bà ta khựng lại, tôi quét ánh mắt qua mấy bà thím đang lùi lại, cười lạnh:

“Giữ chặt đàn ông nhà các bà đi, không thì tối nay tôi ngủ với chồng bà, mai ngủ với con trai bà, ngày kia ngủ với cháu trai bà, ngày kìa ngủ với cả nhà bà…”

Mặt mũi mấy bà đỏ bừng lên, định mắng thì tôi khẽ vung dao, họ lại im bặt.

Trên đường về, Trần Uyên trong đầu đầy tuyệt vọng:

【Xong rồi, họ sẽ nghĩ cô phóng đãng, từ giờ nhất định sẽ chỉ tay bắt nạt cô.】

“Ngược lại đấy. Cô cứ chờ mà xem.”

Tâm trạng tôi vui vẻ đến mức ngân nga vài câu hát, Tinh Tinh không hiểu gì nhưng cũng đung đưa đầu theo nhịp, trông thật đáng yêu.

Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của con bé:

“Đợi mẹ kiếm đủ tiền, sẽ dẫn con đi bệnh viện lớn khám bệnh.”

Qua năm mới, tôi sẽ bắt đầu bán đậu phụ, nhặt lâm sản, nếu không thì trở lại nghề cũ. Bằng mọi giá phải chữa khỏi bệnh cho Tinh Tinh.

Nghĩ vậy, tôi đẩy cửa bếp, vừa nhìn vào đã thấy Nhược Lệ nằm sõng soài trên đất, đầu tóc, quần áo dính đầy cơm và khoai. Nồi niêu xoong chảo rơi vãi khắp nơi.

Hắn ngượng ngùng gãi đầu:

“Tôi định múc chút cháo, không cẩn thận làm đổ…”

Đúng là một tên vô dụng.

Nhưng đến khi mở miệng, tôi lại hỏi:

“Cẩn thận chút, có bị bỏng không?”

Hắn không tin nổi nhìn tôi, khẽ lắc đầu.

Tôi dọn dẹp lại bếp núc rồi bắt tay chuẩn bị bữa cơm tất niên. Nhược Lệ không biết bận rộn gì, mãi đến lúc ăn cơm mới thấy xuất hiện.

12.

“Đây là rượu còn dư từ đám cưới, hâm nóng lên rồi chúng ta cùng uống chút nhé.”

Tôi liếc nhìn thứ rượu vàng đục lờ đờ, sau đó hướng ánh mắt về Nhược Lệ đang có vẻ hồi hộp, khẽ mỉm cười:

“Chồng à, anh có một ưu điểm rất rõ ràng, biết không?”

“Ưu điểm gì cơ?”

Tôi cầm chén rượu lên:

“Anh rất dai sức.”

Một tên tàn tật, ban ngày kéo cối đá, ban đêm ngủ chuồng lợn, vậy mà vẫn cứ khăng khăng tìm cách tự hủy hoại mình. Chẳng phải là vì chê mạng mình quá dài hay sao?

“Đấy chẳng phải là ưu điểm gì cả, uống đi kẻo rượu nguội.”

Tôi đưa chén lên môi, liếc mắt thấy hắn nuốt nước bọt.

Tôi cụng chén thật mạnh, rượu bắn sang cả chén hắn:

“Uống cùng đi nào.”

Nhược Lệ ngượng ngùng cười, nhấp một ngụm. Tôi cũng nhấp theo một chút.

Không biết từ khi nào, chén rượu của hắn đã cạn, còn tôi cũng chỉ còn lại hơn nửa.

Tôi xoa đầu:

“Say quá, tôi đưa Tinh Tinh đi ngủ trước đây.”

Nằm trên giường, nghe thấy tiếng mài dao trong bếp, tôi bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình: chẳng lẽ tôi đã trách lầm Nhược Lệ, hắn không bỏ thuốc độc?

“Trần Uyên, tửu lượng của cô thế nào?”

【Uống một chén là gục.】

Đang nói thì cửa phòng mở, sau một hồi tiếng bò lồm cồm, bên cạnh giường xuất hiện thêm một bóng người.

“Trần Uyên? Trần Uyên?” Nhược Lệ gọi hai tiếng, sau đó tát mạnh vào mặt tôi, chắc chắn tôi không tỉnh mới mở nắp một cái chai.

Mùi thuốc trừ sâu hăng nồng xộc vào mũi, kèm theo tiếng thì thầm của hắn:

“Cô đừng trách tôi, là tại cô quá ác độc. Cô chết rồi, tôi sẽ nuôi con gái thật tốt, cô cứ an lòng mà đi…”

Khi thấy chai thuốc trừ sâu sắp chạm tới miệng mình, tôi đột nhiên giật lấy chai thuốc từ tay hắn, mạnh mẽ giật lấy và ném chai thuốc đập vào tường đất. Chất độc bắn tung tóe khắp nơi, dính lên quần áo, mặt mũi và cả vết thương của Nhược Lệ.

“Á—”

Hắn đau đớn lăn lộn trên đất.

Còn tôi đã sớm kéo chăn quấn chặt lấy mình và Tinh Tinh, che kín mít.

Khi mọi thứ yên lặng lại, tôi dỗ dành con gái đang khóc thét, sau đó bước xuống giường, nhặt lấy cái ghế và đập thẳng vào gã đàn ông bẩn thỉu kia:

“Nói, thuốc trừ sâu ở đâu ra?”

Lần trước, tôi đã cẩn thận giấu chai thuốc đó ngoài bờ ruộng để tránh Tinh Tinh vô tình uống phải.

Tùy chỉnh
Danh sách chương