Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Khi thấy tin trong nhóm.
Đầu tôi cứ ong ong.
Suýt đã tưởng mình nhầm.
Rõ ràng tôi là một giáo phụ trách sinh , sao lại kéo vào nhóm phụ ?
Vị phụ điên cuồng tag tôi chính là , mẹ của Giang Dao Tông.
ở buổi họp mặt tân sinh , bà ngồi ở hàng đầu tiên.
Các phụ khác đều hỏi vấn đề nghiêm túc việc chọn môn học, sắp xếp ký túc xá.
bà thì hay , vừa vào đã hỏi tôi: “Cô Trần năm bao nhiêu tuổi ? Có đối tượng chưa?”
Cả hội trường đột nhiên im lặng vài giây.
Tôi có thể nghe thấy tiếng học sinh ở hàng sau nhịn cười, ngại mức muốn độn thổ.
Khi bà biết tôi độc thân, lập nằng nặc đòi thêm WeChat của tôi.
là “để thuận tiện tìm hiểu tình hình của con trai ở trường”.
Tôi vì trách nhiệm trong công việc nên đã đồng ý.
Ai ngờ lại rước họa vào thân?
Biết thế thì.
Tôi đã để điện thoại thối rữa trong nhà xưởng .
Chỉ trong tích tắc.
Tin trong nhóm đã lên tới 99+, toàn là một loạt tin thoại dài 60 giây.
Tôi cắn răng bấm vào một tin.
Giọng chói tai của lập vang lên bên tai tôi:
[Cô Trần! Đã 9 phút ! Cô mù hay gãy tay? Ngay cả một tin không biết trả lời lại à?!]
[Cô giáo chủ nhiệm tiểu học trước của con trai tôi đều trả lời tin trong tích tắc, giảng đại học cô lại có thái độ thế này à? Cô có tin ngày mai tôi lên văn phòng hiệu trưởng khiếu nại cô không?!]
[ ở buổi họp mặt cô cái thứ quái quỷ ? Váy ngắn nỗi suýt lộ cả m.ô.n.g ! Cổ áo xẻ sâu là muốn quyến rũ ai? Đều là phụ nữ với nhau, ý đồ của cô tôi rõ lắm!]
[Tôi cảnh cáo cô, Dao Tông nhà tôi thi nghiên cứu sinh, nếu cô dám quyến rũ thằng bé, làm lỡ việc học của nó, tôi sẽ khiến cô không cô yên trong cái trường này đâu!]
[…]
Tay tôi cầm điện thoại rung lên.
Không chứ, bà điên à?
Rõ ràng tôi một bộ váy công sở kín đáo.
Ngay cả đầu gối không lộ ra được mà!
Hơn tôi là quyền tự do của tôi .
lượt bà quản sao?
Dần dần trong nhóm phụ có người không chịu nổi .
Ba Lý Tư Duệ là người đầu tiên lên tiếng: [Bây giờ đã hơn 11 giờ đêm , giáo có thời gian riêng tư chứ.]
Mẹ Diêm Tử Hàm lập phụ họa: [Cô Trần là tự do của cô ấy, sao bà lại lo bao đồng ? Với lại, cô Trần rất lịch sự mà, bà chị có nên đi khám mắt không?]
Mẹ Lâm Tiểu Mạn thì trực tiếp phản bác: [Nếu không yên tâm về con trai , cứ lấy xích mà xích nó lại bên mình đi, đi học làm .]
Các phụ khác lên tiếng phụ họa:
[Trời ạ, mẹ Dao Tông coi đại học là nhà trẻ à?]
[Tôi thấy bà khó nghe quá đấy, tôi thoát nhóm trước đây, sợ đồ ngốc lây bệnh!]
thông báo thoát nhóm liên tục hiện lên.
lập nổi giận đùng đùng:
[Tôi đang với cô Trần, liên quan mấy người, toàn một lũ lắm !]
[Cô Trần, cô cứ để họ bắt nạt tôi sao?]
[Cô Trần, cô đừng có giả chết, tôi biết cô đang xem tin đấy.]
[Cô Trần, cô đi chứ! Nếu không tôi sẽ đi tố cáo cô đấy![
[…]
Tôi tin liên tục hiện lên trên điện thoại.
Thái dương giật giật liên hồi, nỗi nhất thời không thốt nên lời.
mất một lúc lâu, tôi mới nhớ ra giữ lại bằng chứng.
Tôi vội vàng mở chức năng quay màn hình.
Lưu lại toàn bộ lời ngang ngược đó, không bỏ sót một chữ nào.
Tôi có dự cảm, điên rồ , không chừng bà có thể làm ra quái đản hơn .
thì tôi nhất định giữ bằng chứng cho mình.
Làm xong việc này, tôi dứt khoát thoát khỏi cuộc trò trong nhóm.
Chưa đầy một phút, đã gọi video tới.
Tôi không thèm , trực tiếp tắt máy.
Tiện tay kéo bà vào danh sách đen.
Ai mà ngờ ngày sau, tôi đã tố cáo.