“Gia trung bị tịch, thân phận bị giáng, hai tỷ muội ta đành chịu kiếp quân kỹ nơi doanh trại.
Ngay ngày đầu nhập quân, tỷ tỷ đã xé vạt áo, treo lên xà nhà.
Nàng bảo: ‘Kẻ sĩ thà chết chứ chẳng chịu nhục,’ muốn ta cùng nàng tự tận, vẹn tròn tiết hạnh.
Lúc ấy, ta chân đạp ghế, nhón gót kiễng mình, gắng gượng vươn cổ, sắp sửa hiên ngang quyên sinh thì… bỗng dưng trước mắt hiện lên một hàng bình luận lạ lùng :
【Thảm thay cho nữ phụ! Lần này chẳng những chẳng chết được, mà còn bị vị tướng quân kia chê bai là làm ra vẻ kiều tình, rồi ném cho hàng binh sĩ hạ đẳng nhất giày vò, chịu muôn vàn nhục nhã.】
【Đến khi nam chính kịp thời đến cứu, thì nữ phụ đã bị tra tấn đến nỗi không còn giữ được nhân dạng nữa rồi.】”