Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Tôi xuyên vào một cuốn tiểu thuyết, để cứu rỗi một thiếu niên bệnh kiều cố chấp.
Tôi ở bên anh ấy đọc sách, đi học; khi anh bị cha đánh đập, tôi lao tới che chở.
Anh nói, tôi là một tia sáng trong đời tăm tối của anh.
Thế nhưng sau này, chúng tôi kết , sinh hai đứa con.
Giữa vụn vặt lặp đi lặp lại của , anh bắt đầu ghét tôi.
“Biết thế thì đã không kết sớm như vậy, còn có chơi thêm hai năm nữa.”
Anh nói bâng quơ khi trò chuyện với , giống như chỉ đùa.
Còn tôi, vừa hay bưng khay trái cây, đứng bên ngoài phòng làm .
Lời của Phó Lăng nhẹ nhàng, trêu ghẹo, nghe như một câu nói đùa.
Người rõ ràng không để tâm, chỉ nói:
“Hồi đó cậu coi như bảo vật, nâng trên tay sợ tan, giờ hối hận à?”
“Cũng không hẳn.” – Anh hạ – “An An rất tốt, chỉ là…”
Chỉ là anh đã có phần ngán.
Tôi phân tích rất kỹ con người Phó Lăng.
Tuổi thơ đen tối, lạnh lẽo bị kìm nén, sâu bên trong lại là bản chất ngông cuồng, bất kham.
Vì người mình yêu, anh có quỳ suốt một đêm giữa trời băng tuyết; vì một thương vụ hợp tác, anh có tay không leo tầng sáu.
Bản chất của anh là khao khát mạo hiểm kích thích.
Còn bình yên, phẳng lặng bên tôi bây giờ, khiến anh ngột ngạt, nhàm .
Tôi ngẩn người suy nghĩ, lại nghe bên trong có tiếng nói:
“Thực ra cậu có ra ngoài tìm chút niềm .” – Người ám chỉ –
“ cậu tuổi cũng không còn trẻ, luôn có cô gái trẻ trung xinh đẹp muốn bám lấy cậu.”
Phó Lăng lắc đầu, nghiêm lại:
“Tôi không phản bội mình.
lời này, sau này đừng nói nữa.”
2.
Anh vẫn chung thủy với tôi, nhưng không còn đam mê dành tôi nữa.
Tám năm nhân, cùng nhau nuôi hai đứa con, bao ký ức thấu hiểu – yêu thương – rung động, dường như đều biến thành… tình thân?
Điều này… có đúng không?
Tôi không biết.
Tan ca trở về, bảo mẫu đã dọn cơm xong, tôi nhìn chiếc ghế trống trơn, :
“Hôm nay ông chủ vẫn chưa về à?”
“Vâng, nói là bận tiếp khách.”
Tôi không nói thêm.
Ăn xong, khoác áo ra ngoài, tôi đi dạo đến công ty của Phó Lăng, đi thang máy tầng cao nhất.
Ngoài văn phòng của anh, tôi nghe loáng thoáng tiếng người trò chuyện.
Là anh… cô thư ký.
Tôi vừa định đẩy cửa vào, thì nghe tiếng anh mang theo chút hoài niệm:
“Em rất giống tôi hồi trẻ.
Rất đáng yêu, tràn đầy sức , như một mặt trời không bao giờ tắt.”
nữ mềm mại, nũng nịu:
“ anh tốt như vậy, anh vẫn không muốn về ?”
“Cô ấy già .” – Phó Lăng thản nhiên đáp –
“Cô ấy đã ba mươi tuổi, trong như một vũng nước đọng, chỉ có hơi thở của hai đứa trẻ, rất ồn.”
Cô gái bật khúc khích:
“Vậy nên anh thích nói chuyện với em hơn, thật tốt quá.
Có chuyện phiền lòng anh cứ nói với em.
Anh yên tâm, em không có ý khác đâu, chỉ anh có mà chẳng về… thật đáng thương.”
Qua khe cửa nhỏ, tôi anh cô thư ký đứng rất gần, quần áo vướng vào nhau.
Anh khẽ nhắc:
“Chú ý chừng mực.”
Cô gái lại bật khúc khích.
Người đàn ông nhìn gương mặt tươi sáng, vẻ của cô, trong mắt hiện sự hoài niệm, xen lẫn cảm giác xao động quen thuộc.
Giống hệt cái xưa, khi tôi ôm bó hoa hồng, mỉm chúc anh sinh nhật vẻ…
Ánh mắt anh nhìn tôi, cũng y như vậy.
3.
Một cặp tình nhân yêu nhau tha thiết, khi hoóc-môn phai nhạt, bị chuyện vụn vặt bào mòn hết thảy tình cảm — nên làm thế nào?
Câu này, khi Phó Lăng cầu , tôi đã anh.
Khi ấy, anh im lặng một lúc, nâng tay tôi , khẽ .
Anh nói:
“Anh không nghĩ sau này chúng ta không còn yêu nhau. Dù có, cũng chỉ là em anh trước.
An An, em là ánh sáng duy nhất trong đời tăm tối của anh.
Không có em, không có Phó Lăng của hôm nay.
Cả đời này, anh thủy chung với em, không bao giờ thay lòng.”
Trong quỹ đạo đời anh trước kia, là một người mẹ mất sớm, một người cha suốt say xỉn đánh đập, anh khoác bộ quần áo rách nát, co ro ở góc lớp học, chịu đựng sự bắt nạt của bè.
Chính tôi đã đến nơi này, vào một buổi sáng nắng ấm, bước về phía con người nhỏ bé, đáng thương ấy.
Khi đó, anh ngơ ngác :
“Vì em lại giúp anh?”
“Bởi vì đó là định mệnh.” – Tôi mỉm , nắm c.h.ặ.t t.a.y anh – “Phó Lăng, anh có tin vào số mệnh không?”
“Không tin.” – Anh khẽ đáp – “Nhưng nếu số mệnh đưa em đến bên anh, anh rất biết ơn.”
4.
Phó Lăng về khi tôi đứng trên ban công hút thuốc.
Khói thuốc mờ ảo, anh nhíu mày, giật lấy điếu thuốc, ném xuống đất, giẫm tắt.
“Tại lại hút thuốc?” – anh không – “An An, trả lời anh.”
“Em nghĩ đến cô thư ký của anh.” – Tôi thẳng – “Phó Lăng, anh có cô ta nghỉ không?”
“Tại ?” – Ánh mắt anh thoáng ngạc nhiên, xen lẫn thứ cảm xúc khác mà tôi lười phân biệt.
“Cô ta làm cũng khá tốt…”
“Là em ghét cô ta.” – Tôi lặp lại – “Phó Lăng, để cô ta đi. Em không muốn nhìn cô ta ở bên cạnh anh nữa.”
“Được, anh cô ta nghỉ, tuyển một thư ký nam, vậy được chưa?” – Anh gõ nhẹ trán tôi, bất đắc dĩ:
“Đã là chồng bao năm, con cũng năm tuổi , còn ghen với một thư ký, em không xấu hổ à?”
Tôi mỉm , không đáp.
Tắm rửa xong, nằm trên giường, chúng tôi nói chuyện về con được đôi câu, chẳng còn để nói.
Khi tôi lim dim sắp ngủ, anh bỗng nói:
“An An, thế này thật sự rất nhàm , đúng không?”
Cả đêm hôm đó, căn phòng im lặng đến đáng sợ.
5.
Phó Lăng trước mặt tôi sa thải cô thư ký đó.
Sau đó, thời gian anh về cũng sớm hơn, thường quấn lấy tôi, trêu tôi nhạy cảm như một con mèo nhỏ tâm trạng thất thường.
dường như quay lại quỹ đạo bình thường.
Tôi đi làm, bận rộn với công tăng ca, chẳng mấy chốc quên đi chuyện đó.
đến khi trường mẫu giáo của con gái tổ chức hoạt động gia đình.
Tôi gọi Phó Lăng, đầu dây bên kia ồn ào, tôi có chuyện , anh mệt mỏi an ủi:
“Không .
Anh chắc không rảnh tham gia đâu, An An, để trợ lý đi cùng em. Xong anh mua quà em.”
“Được, anh nhớ giữ sức.” – Tôi cúp máy.
Buổi chiều, tôi đi cùng thân đến bệnh viện kiểm tra.
Trước phòng CT, tôi gặp lại cô thư ký đã bị sa thải.
Cô ta trông mệt mỏi, dìu một bà lão tóc bạc, lưng hơi còng.