Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10t3CFo17o

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

5

Tôi đứng dậy mở .

Ngoài , đôi mắt Lục Tẫn đỏ hoe.

Vừa nhìn thấy tôi, anh ta lập tức kéo tôi lại quan sát kỹ lưỡng.

“Em bị bệnh rồi sao? Em ổn chứ?”

“Em chia tay với tôi là để lén lút trốn đi chữa bệnh đúng không?”

“Em còn chặn cả tôi? Em sao lại ngốc thế…”

Nước mắt Lục Tẫn gần như sắp rơi.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta mất kiểm soát cảm xúc.

Đột nhiên, anh ta nhìn thấy hai chàng phía sau tôi, khí thế xung quanh lập tức trở sắc bén.

là ai?”

“Ờ…”

Tôi nghẹn lời trong giây lát.

Cậu tóc nâu ngơ ngác, khẽ nhắc tôi.

“Chị ơi, thêm một người thì phải tính thêm phí đó.”

“…”

Sắc mặt Lục Tẫn trầm .

“Kiều , đây là đàn ông em gọi đến sao? Còn hai người? Chơi cũng ghê đấy.”

“Không phải, đến giúp tôi massage chữa bệnh thôi.”

“Em nghĩ tôi tin sao?”

Lục Tẫn nghiến răng nhìn hai chàng quần áo xộc xệch.

Trang phục mỏng manh, vừa nhìn đã thấy không đứng đắn.

“Lục Tẫn, tôi không bị bệnh, nhưng cổ tôi thực sự rất khó chịu. Nếu không có , anh về đi, tôi massage.”

Tôi chuẩn bị đẩy anh ta ra ngoài.

Lục Tẫn lau nước mắt nơi khóe mắt, mạnh mẽ nắm cổ tay tôi.

“Gấp gáp đuổi tôi như vậy? Khó trách em nhất định đòi chia tay, là chán tôi rồi muốn thử cảm giác mới phải không?”

?

Anh ta ép bước tiến vào.

Lục Tẫn lùng trừng mắt khiến hai chàng trông như người mẫu vội vã rời đi.

Hai người nhìn quần áo hàng hiệu trên người anh ta, sắc mặt như Diêm Vương, hoảng hốt chuồn thẳng.

Cánh bị đóng sập.

Căn phòng trở tĩnh lặng.

Nhìn vào đôi mắt đen như bão tố sắp ập đến.

Tôi từng bước lùi lại.

Muốn trốn, nhưng hoàn toàn không kịp.

Lục Tẫn giữ nguyên gương mặt lùng, ép tôi sát vào bàn.

cạnh còn sót lại một chiếc bịt mắt ren.

“Massage?”

Anh ta cười một tiếng.

tay nhấc lên mảnh ren trắng.

cao lớn chen giữa hai tôi, giam cầm tôi bằng tư thế mạnh mẽ.

“Em muốn chơi ? Tôi theo em.”

6

Không đợi tôi phản ứng.

Nụ hôn nóng bỏng mang theo sự trừng phạt lập tức ập .

Cảm giác ấm áp lan khắp da thịt.

Eo tôi bị anh ta giữ .

Tôi gắng đẩy anh ta ra, nhưng cổ tay lại bị anh ta ấn .

“Em đang chơi trò ngoài miệng từ chối mà cơ lại đón nhận sao? Em muốn bị trói lại à?”

Đáy mắt Lục Tẫn tối tăm, niềm vui mất rồi lại có được được anh ta giấu rất sâu.

Những nụ hôn nóng rực dần trượt .

Theo đường viền cằm, rơi trên cổ tôi.

Mang đến một cảm giác ngứa ngáy.

Tôi muốn né tránh, nhưng cổ đang vẹo, cứng đờ và nhói đau.

“Lục Tẫn, làm loạn nữa, thả tôi ra.”

“Ai đang làm loạn với em?”

Anh ta nghiến răng, tay nắm vạt váy ngủ của tôi.

Gặp phải mắt nghiêng lệch của tôi.

Lục Tẫn nhíu mày.

“Sao em cứ giữ nguyên biểu cảm này, xem thường tôi? Nghĩ tôi không làm em vui vẻ sao?”

“Không có.”

Tôi nào dám?

Anh ta hừ một tiếng.

Siết eo tôi kéo sát vào .

“Em muốn chơi , cứ nói, tôi chắc chắn làm tốt hơn bọn .”

Hơi nóng bỏng tràn đến.

Tôi bắt đầu hoảng loạn.

Sự hiếu thắng của đàn ông trong phương diện này thật sự đáng sợ.

Lục Tẫn chạm nhẹ lên dái tai tôi, nhớ lại dáng vẻ của hai chàng khi nãy.

tay anh ta móc tôi.

Giọng nói lẽo vang lên.

“Em thích người hầu nam, cosplay, hay là trói buộc?”

“Nói đi, tôi đâu phải không phối hợp được.”

“Hay là, em chỉ thích loại trẻ đó?”

mắt anh ta tối sầm, sáng trong như chảy động.

Nếu tôi dám gật đầu.

Có lẽ tối nay tôi sẽ chết đây.

“Đương nhiên không phải, tôi từng gặp người xuất chúng như anh rồi, làm sao còn để mắt đến ai khác.”

“Ồ?”

Gương mặt Lục Tẫn tanh.

Những lời nịnh bợ rẻ tiền này lọt vào tai anh ta chẳng khác gió thoảng.

tay xấu xa nhấc lên.

Tôi run rẩy đôi , muốn trốn.

Lục Tẫn giữ hai tay tôi ra sau, không cho tôi động đậy.

Chẳng bao lâu.

Anh ta nhìn gương mặt đỏ ửng của tôi.

ý dùng chiếc bịt mắt ren lau tay.

Tôi rủ mắt, hàng mi ươn ướt.

Cắn môi mới nhịn không ngất đi.

Chết tiệt.

Lục Tẫn quá xấu xa.

Cũng quá hiểu tôi.

“Sao, sắp khóc rồi à?”

Anh ta ý hỏi, cắn nhẹ lên dái tai tôi.

“Trên dưới đều muốn khóc, tôi dỗ chỗ nào đây?”

“Lục Tẫn!”

Tôi càng tức giận, anh ta càng như con sói trêu đùa con mồi.

Lục Tẫn giữ gáy tôi, cắn lên cổ tôi.

Như đang đánh dấu lãnh thổ của mình.

Nhưng cổ tôi quá nhức, chỉ chạm nhẹ đã đau.

Tôi khẽ rên một tiếng, nghe vô đáng thương.

Anh ta sững lại.

“Tôi còn dùng sức mà.”

“Đau…”

“Đau đâu? Tôi còn bắt đầu.”

Thấy nước mắt tôi rơi thật sự.

Chỉ trong khoảnh khắc.

mắt anh ta trở hoảng loạn, ôm tôi.

“Được rồi, khóc nữa. Tôi làm em đau sao? Để tôi xoa bóp cho em nhé?”

Bàn tay anh ta sắp trượt .

Tôi vội vàng giữ lại.

“Là cổ tôi đau, bị vẹo cổ.”

Tôi ngượng ngùng lên tiếng, cắn nhẹ vào vai anh ta.

Lục Tẫn vuốt tóc tôi, gạt vài sợi ra rồi đặt tay lên cổ.

đây à?”

tay chạm đến phần cơ căng cứng.

Anh ta lập tức hiểu ra, hóa ra “massage tại nhà” chỉ đúng nghĩa đen.

Anh ta bế tôi lên sofa.

Vụng về xoa bóp vai tôi.

Thỉnh thoảng lại hỏi tôi có đau không, có đến bệnh viện không.

Nhìn vào đôi mắt đầy lo lắng của anh ta, tôi cảm thấy không giống đang giả vờ.

Không ngờ một thiếu gia từng trải qua khổ cực lại có ngày biết quan tâm người khác.

Lần đầu tiên, đến lượt Lục Tẫn phục vụ tôi.

Động tác anh ta cẩn trọng, sợ làm tôi đau.

Cuối , anh ta nhẹ giọng nói.

“Kiều , em thật sự không bị bệnh chứ? lừa tôi.”

“Không lừa anh, mẹ tôi mất rồi, tôi lại để chăm bà một thời gian.”

Anh ta im lặng một lúc, siết tay tôi.

“Về với tôi đi, sau này tôi sẽ chăm sóc em.”

Có lẽ vì cô đơn quá lâu.

Một câu nói nhẹ nhàng của anh ta cũng khiến tôi có chút mềm nhũn.

“Vậy còn vị hôn thê của anh thì sao?”

“Chỉ là hôn nhân thương mại, đợi tôi xử lý xong việc công ty, tôi sẽ hủy hôn.”

7

Tôi theo Lục Tẫn quay về.

Dù sao thì anh ta cũng rất hào phóng về tiền bạc.

Ai lại từ chối tiền chứ?

Được rồi.

Tôi thừa nhận.

Tôi có chút không nỡ rời xa anh ta.

Hồi tôi học cấp 3, mẹ đã lâm bệnh.

Lên đại học, tôi ngày nào cũng đi làm thêm kiếm tiền, bận rộn đến mức mắc cả bệnh dạ dày.

Cuối vẫn thu chẳng đủ chi.

Thậm chí còn suýt trượt môn phải học lại.

Nếu không nhờ Lục Tẫn chủ động thêm tôi vào WeChat nhà hàng hôm đó.

Có lẽ tôi đã không đủ tín chỉ tốt nghiệp, phải hoãn bằng.

Anh ta rất rộng rãi.

Cuối tôi cũng có thở một chút giữa cuộc sống bận rộn mệt mỏi.

Lục Tẫn là người không tệ, cư xử nhã nhặn.

Tôi biết rõ thân phận của mình.

Nhưng trái tim vẫn không kìm được mà rung động theo anh ta.

Trải qua chuyện chia tay.

Lục Tẫn trở có phần dính người.

Ngoài thời gian xã giao, anh ta hầu như đều tìm đến tôi.

Ngày lễ Tình Nhân.

Anh ta tặng tôi cả một xe hoa.

Phòng gần như không đủ chỗ để đặt.

Anh ta còn đặc biệt chọn một chiếc dây chuyền kim cương mà tôi yêu thích làm quà.

đây anh ta từng để tâm như vậy.

Buổi tối.

Anh ta tôi xem phim.

tay móc eo tôi, khao khát hôn tới.

đó vì chuyện mang thai.

Tôi lừa anh ta rằng kỳ kinh đến sớm.

Nhưng giờ không giấu được nữa.

Anh ta hôn tôi đầy nóng bỏng.

mắt sâu thẳm như con sói đang chực chờ vồ mồi.

Tôi bị anh ta trêu chọc đến cả người nóng lên.

Đang định dặn anh ta nhẹ nhàng một chút.

Mũi tên đã lên dây.

Thì tiếng chuông điện thoại vang lên.

Lục Tẫn chẳng buồn quan tâm, tiếp tục giữ tôi lại hôn sâu.

Âm thanh nước lẫn vào hơi thở khiến người ta đỏ mặt.

Nhưng chuông điện thoại không ngừng reo, dai dẳng hết lần này đến lần khác.

Lục Tẫn cau mày nhặt áo vest dưới đất.

Thấy tên người gọi đến.

Sắc mặt anh ta thoáng thay đổi, buông tôi ra.

Ấn nghe máy.

Đầu dây kia dường như là giọng của mẹ anh ta.

Chỉ nói mấy câu.

Lục Tẫn đã đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Một giây còn nói sẽ tôi suốt ngày lễ Tình Nhân.

“Công ty có việc, tôi phải đi một chuyến.”

Anh ta dịu giọng dỗ tôi, vuốt nhẹ tóc tôi.

Tôi nhìn gương mặt nghiêng điển của anh ta.

Khoảnh khắc đó, trong tôi dấy lên một dự cảm xấu.

“Không không đi sao?”

“Em nghỉ sớm đi, ngoan.”

“…”

Tôi chỉ đành gật đầu.

Phòng khách tràn ngập hương hoa.

Nhưng bầu không khí ám muội đã tan biến.

Cả đêm tôi không ngủ.

Sáng hôm sau mới biết.

Lục Tẫn căn bản không phải đi công ty.

Là vị hôn thê của anh ta, Tống Thu Nguyệt, bị trẹo khi đi kiểm tra công trình.

Phu nhân Lục bận rộn sai Lục Tẫn đến ân chăm sóc.

Cánh săn ảnh chụp được hai người ra vào bệnh viện.

Tin đồn ầm ĩ, nói rằng Tống Thu Nguyệt mang thai.

gửi tin đó cho tôi, còn nhắn bảo tôi giận.

Tôi nhìn vào bức ảnh, cả người ngây ra.

Lục Tẫn hành xử luôn lịch thiệp, ngay cả lúc xã giao cũng giữ khoảng cách với các cô gái khác.

Nhưng trong bức ảnh, anh ta ôm Tống Thu Nguyệt vào , mắt dịu dàng cẩn trọng như cô ta là món đồ quý dễ vỡ.

đây, khi tôi bị trẹo khi đi dạo.

Anh ta chỉ sai người mang thuốc đến, tuyệt đối không đích thân đến đón tôi.

? Em không sao chứ?” thấy tôi im lặng, liền hỏi dồn.

Tôi hoàn hồn, nặn ra nụ cười rộng lượng.

“Đương nhiên không sao, anh ta là kim chủ, làm là chuyện của anh ta, không liên quan đến tôi.”

“Em nghĩ được vậy thì tốt rồi.”

an ủi.

Cô ấy luôn coi đàn ông như món ăn nhanh, không nếm kỹ.

Cũng thường khuyên tôi quá để tâm.

Tôi cũng nghĩ rằng mình đã làm được.

Nhưng thật sự… tôi có làm được không?

Tôi đè nén cảm giác khó chịu trong .

Chỉ đến nửa ngày.

Những tin đồn vớ vẩn đó đã bị Lục Tẫn xóa sạch.

Anh ta sợ tôi giận, tặng hẳn một chiếc siêu xe cho tôi.

Là phiên bản giới hạn màu tím mà tôi mong đợi.

Trong tôi vui lắm, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra hờ hững.

Tôi ý đổi mật mã căn hộ.

Để anh ta không vào được.

Lục Tẫn gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn.

, biển số xe giống tôi, là cặp đôi đó, em nhận được ?】

giận nữa, nói mật mã cho tôi được không?】

【Tối nay tôi đến tìm em.】

Tùy chỉnh
Danh sách chương