Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13.
Bố tôi biết tôi mang thai đứa khổ thế .
Ông vốn đã rất xót xa.
nói tôi đứa , đương nhiên là ông đồng ý ngay lập tức.
Lập tức sắp xếp bác sĩ giàu kinh nghiệm nhất phẫu thuật cho tôi.
Tôi còn nói với bố rằng ông không cần phải che chở cho nhà họ Tạ , cũng không cần tiếp tục giúp đỡ họ.
Tất nhiên, tôi không nói cho bố biết chuyện năm xưa Tạ Tử Minh thuê người bắt cóc nhục tôi.
Nếu không, với tính cách bảo vệ con của bố, ông chắc chắn sẽ lột da Tạ Tử Minh.
Vì một kẻ cặn bã như anh ta mà bố mạo hiểm lớn như vậy, hoàn toàn không đáng.
Tôi sẽ dùng cách khác khiến Tạ Tử Minh phải trả giá.
Sau phẫu thuật xong, tôi ở cữ một tháng.
Không còn nôn ọe, không còn phải tiêm thuốc.
Cơ thể tôi dần hồi phục, thậm chí còn tăng cân.
Mấy ngày nay, thấy tôi càng ngày càng khỏe, bố vui mừng khôn xiết.
Lại tin tôi đã hoàn toàn buông Tạ Tử Minh, ông phấn khởi mức lập tức sắp xếp người cho tôi xem mắt.
Còn nói tìm một người đàn ông đẹp trai, lời nhà tôi cho tôi “chơi đùa”.
Tôi có chút bất lực.
Không còn tìm đàn ông , nhưng cũng không lay chuyển bố.
Tin tức đã sớm lan rộng.
Mỗi ngày có vô số đàn ông xếp hàng trước cửa nhà tôi, chờ phỏng vấn .
Chỉ trong một tháng, không có sự chống lưng của nhà họ Diệp, nhà họ Tạ rơi khủng hoảng.
Cuối họ không chịu nổi , dẫn theo Tạ Tử Minh tìm tôi.
trước cổng biệt thự, họ vừa hay chạm mặt đàn ông đang xếp hàng phỏng vấn tôi.
Tạ Tử Minh khó hiểu đông trước cổng, nhíu mày:
“Như là ? Loạn hết cả .”
Anh ta bước tới, nhưng đàn ông đã chặn kín cửa, không tài .
Anh ta định chen qua đông tiến .
Kết quả lại bị một người đàn ông kéo lại với vẻ mất kiên nhẫn:
“, cậu cũng cho Diệp tiểu thư à? Phải xếp hàng, ở đây có quy tắc, ai tới cũng phải tuân theo, không chen ngang.”
Bố của tôi Tạ Tử Minh lập tức sững sờ.
Tạ Tử Minh kinh ngạc hỏi:
“ cho? Diệp Tiểu thư ?”
Người đàn ông kia anh ta như một kẻ ngốc:
“Còn có thể là ai? Diệp Tổng chỉ có một cô con gái, đương nhiên là Diệp Thanh Nhiên rồi!
nói cô mất không lâu, một cô gái tốt như vậy giờ lại độc thân, nên có rất nhiều người chứ !
kìa, phía trước đều là những người xếp hàng đấy!”
Nói xong, anh ta chỉ tay về phía hàng trăm người đang xếp hàng phía trước.
Sắc mặt Tạ Tử Minh lập tức khó coi, như thể vừa nuốt phải thứ gì đó kinh tởm.
Anh ta không thể tin nổi, trợn mắt nói:
“Các người điên rồi à? Diệp Thanh Nhiên vẫn còn đang mang thai con của trước, trong lòng cô ta chỉ có trước, không thể tìm đàn ông khác đâu! Mau giải tán hết !”
14.
Người kia vậy, lại nói:
“Haiz, thế là anh không hiểu rồi. Đứa con của Diệp Tiểu thư đã rồi, hơn , Diệp tổng đã nói rõ ràng từ lâu rằng Diệp Tiểu thư đã buông người đàn ông đã khuất kia tái giá. Giờ đây, ai cũng có cơ hội cả.”
“ đứa rồi ?”
Tạ Tử Minh bố anh ta đồng thanh thốt , sắc mặt ai nấy đều vô khó coi.
Tạ Tử Minh lập tức bật cười lạnh:
“Không thể ! Cô ta yêu trước đứa hơn cả mạng sống, có thể buông mà phá thai ? Còn các người…”
Anh ta khinh thường đông kia:
“Chưa nói chuyện trước đây cô ta bị bọn bắt cóc xâm hại, sớm đã là một cái giày rách. Giờ còn mang thai con của kẻ khác, trong lòng vẫn nhớ nhung người đàn ông khác, vậy mà các người còn tranh nhau cưới cô ta về vợ? Mấy người thích đội nón xanh nghiện rồi à?”
Lời vừa dứt, sắc mặt tất cả những người đang xếp hàng đều trở nên khó coi.
Có kẻ tức giận quát :
“Anh nói năng kiểu gì vậy? đó Diệp Tiểu thư cũng là nạn nhân, có thể gọi cô là giày rách chứ? nói trước đây cô nhà họ Tạ, cô hiếu thuận với bố , yêu thương , là một người phụ nữ tốt hiếm có, vậy mà anh dám bôi nhọ cô như vậy!”
“ thế! Anh em, xông , đánh anh ta!”
Thế là Tạ Tử Minh bị người ta giữ lại đánh cho một trận. Cuối , anh ta vẫn không cam tâm tình nguyện mà phải xếp hàng.
Giữa chừng họ cũng không dám rời , sợ rằng nếu rồi thì quay lại sẽ phải xếp hàng lại từ đầu.
nói, lượt anh ta thì đã là ngày thứ ba rồi.
Anh ta bố mình thức trắng ba ngày ba đêm, cuối cũng bước biệt thự nhà tôi.
Vừa thấy tôi, Tạ đã đỏ mắt, bắt đầu than khóc:
“Thanh Nhiên à, người bên ngoài là lũ côn đồ, con xem chúng đánh Tử Sơ ra nông nỗi ! Bố con cũng vậy, con còn đang mang thai đứa trẻ của nhà chúng ta, dù bố con có thương con thế , thì cũng không thể tự ý tìm người ở rể mà không hỏi ý con . là hồ đồ! Lần con nhất định phải nói chuyện với ông , không thể ông tiếp tục tùy hứng như vậy .”
Tạ Tử Minh đứng bên cạnh, sắc mặt lạnh lùng, hừ lạnh một tiếng:
“Chúng tôi đón cô về. Mau theo chúng tôi về , dù cô cũng là vợ của Tử Minh, cứ ở mãi nhà đẻ như vậy cũng không ra cả. Còn , tôi đồng ý đảm nhận thừa tự hai nhà, chăm sóc cô đứa , coi đứa như con ruột của mình, cũng coi cô là vợ tôi. Nhưng cô nhớ cho kỹ, chị dâu của cô mãi mãi là chính thất.”
Tôi không nhịn mà bật cười vì tức giận.
Chính thất với thiếp thất gì chứ, đã là thời đại rồi mà anh ta còn mơ mộng thế ?
Tạ tôi từ trên xuống dưới, cũng cười nói:
“Bác sĩ bên chỗ Diệp tổng là giỏi thật, mới hơn một tháng mà con trông đã khỏe nhiều rồi. về nhớ dẫn theo mấy bác sĩ đó về chăm sóc con nhé. Nhưng vẫn phải nói lại, người bên ngoài là quá đáng, cứ khăng khăng nói con đã phá thai, chẳng phải là đang nguyền rủa con ? là vô đạo đức!”
đây, tôi cuối cũng không im lặng , mà mở miệng nói:
“Họ nói đấy. Đứa của tôi thực sự đã mất rồi. Tôi cũng đã buông Tử Minh chuẩn bị bắt đầu lại cuộc sống mới.”