Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chapter 7 -- Hết

24.

Ba tôi hít một hơi thật sâu: “Ba đã c.h.é.m thằng nạn này hai mươi nhát, trả thù mẹ con .”

Tôi vừa khóc vừa : “Ba, nhưng đó ba không phải đã tắt chuông để ngủ sao? Tại sao lần này lại liên lạc được?”

Ba tôi một cách tinh ranh: “ thế giới này, chắc chỉ có ba biết chính xác vị trí hắn ngủ.”

nên việc tiên ba làm sau khi tái sinh, gọi tố cáo lái xe trong say rượu. Để cảnh sát thay ba đi đánh thức chính dậy.”

“Hắn đến , ba cũng phải đi thôi.”

Nước mắt tôi bắt tuôn như suối. Nỗi đau mất ba một lần cắn xé trái tim tôi: “Ba, ba có thể ở lại không?”

này, dưới lầu vọng reo hò, người ba trẻ tuổi của tôi cuối cùng cũng đã khống được ba của tên sá* nhân.

Ba tôi hiểu ý tôi, ông mỉm : “Con thấy đấy, cộng thêm thằng cha dưới lầu của tên nạn, mối thù này mới thực sự được trả xong.”

Ông xoa tôi, ngón tay vương mùi lá. Thói nghiện của ông bắt sau khi mẹ tôi gặp chuyện: “Ba không con, ba đã * . Không thể ở lại đây được.”

“Hôm đó, có người mạng đã cung cấp ba manh mối chính xác về thằng nạn đó, ba đã đi một . Kết quả, sau này mới biết, đó bẫy do hai cha con nó giăng ra, chỉ chờ ba đến nộp mạng.”

Ba tôi vén áo , đó sáu vết thủng đen sì: “Ngày đó, ba đã *. Nhưng vừa nãy, ba cũng đã đâ* thằng nạn đó sáu nhát, không lỗ.”

“Sau đó, ba cũng không biết tại sao lại về đây. Ba đã về tổng cộng bảy lần.”

“Ba đã thử bảy lần, chỉ có lần này, mới có thể cứu hai mẹ con ra khỏi tay chúng, không hề hằn một vết thương.”

“Ba có thể ôm mẹ con thêm một lần, có thể thấy con đứng , đi lại bình thường. Ba, mãn nguyện …” Ba tôi hút xong điếu cuối cùng, cơ thể dần dần nên trong suốt.

Tôi khóc như mưa, nắm chặt ba không buông.

Tôi chỉ muốn cảm hơi ấm của ông thêm một lần . như năm đó, ông đã cõng tôi lưng, ngày đêm đi khắp nơi tìm kiếm, hơi ấm mà tôi cảm được.

Nhưng cơ thể ông lại ngày càng lạnh. Ba tôi xoa tôi, nhưng ngón tay lại xuyên qua người tôi, ông bất giác khổ. Giọng của người đàn ông cao lớn này lại nên nghẹn ngào: “Lần này ba đi thật . , tha thứ ba, ba sẽ không bao giờ không nghe .”

, với mẹ con rằng, ba thực sự rất nhớ mẹ, nhớ đến phát điên…”

Tôi quỵ xuống đất, gục người: “Ba, ba cõng con thêm một lần được không? Con xin ba!”

“Đừng đi, con xin ba đừng đi!” Nhưng không còn ai đáp lại tôi, chỉ còn tôi tuyệt vọng nắm lấy đang tan biến trong không khí.

Cổ họng tôi phát ra gào thét đau đớn: “Ba!!! Ba!!!”

25.

Tôi ốm nặng một trận, sau khi xuất viện, mọi thứ đã lại bình yên.

Mọi thứ quay về vạch xuất phát. Tôi vẫn cô bé tám tuổi bụ bẫm, không bị tàn tật. Ba mẹ yêu thương nhau, bảo vệ tôi.

Kẻ xấu đã được sự trừng phạt thích đáng.

Mẹ tôi vẫn dịu dàng, hay như trước. Người ba với khuôn mặt già nua, người đầy mùi lá, người đã liều * chiến đấu, trong ký ức của bà, càng hồi tưởng lại càng một ảo ảnh.

Ba tôi không nhớ rõ ai đã gọi ông, chỉ ông cách cứu người. Ông vẫn vui vẻ lái chiếc taxi của . Đi ngang qua cửa hàng váy mà mẹ tôi yêu thích, ông lại nhìn xem có giảm giá không. Cửa hàng bánh kem sau tám giờ, có giảm nửa giá. Nhưng của ông, không bao giờ để im lặng .

Ông bà hàng xóm không nhớ rõ kẻ sá* nhân đột nhập nhà đã bị đậ* ná* như thế nào. Họ , họ đã già , lú lẫn.

* của tên sá* nhân bị hội chứng siêu nam thành một vụ án bí ẩn không thể giải thích. Người đàn ông tóc bạc trắng đó, như một giọt mực, nhỏ đại dương.

Tan biến không dấu vết.

Thế giới này, dường như chỉ có tôi, vẫn không thể quên được người ba tóc bạc trắng chỉ sau một đêm của tôi. Ký ức năm, nằm lưng ông, đi vạn dặm để truy lùng kẻ sá* nhân. Và từng chút một về ông.

Nhưng tôi biết, nếu tôi kể ông nghe về sự lãng quên của mọi người dành ông. Ông nhất định sẽ xoa tôi, : “ à, như vậy mới tốt.”

26.

năm sau.

Kết quả thi Đại học được công ba, tôi đỗ một trường danh với thành tích xuất sắc.

đó vì dịch bệnh, đường phố gần như không một người. Tôi đeo khẩu trang đi làm thủ tục ở trường về, bị muộn khá nhiều.

Một bước đi phố, hoàn toàn không cảm được nguy hiểm đang đến gần. Tôi vẫn đắm chìm trong niềm vui được trường Đại học mơ ước. Trong chỉ có những băn khoăn nhỏ nhặt về việc học Đại học trong bối cảnh dịch bệnh.

Nhưng giây tiếp theo, một đen đã bịt miệng tôi, kéo con hẻm tối tăm vô tận. Hắn bẻ gãy cánh tay tôi, con da* nhọn dí cổ tôi. Cứ thế kéo tôi đi ngày càng xa, tôi rơi sự tuyệt vọng vô bờ.

này, màn hình của tôi sáng . Từ đó phát ra “xoẹt xoẹt”, như nhiễu sóng của đài phát thanh cũ.

…”

…”

đen đó dùng chân đá văng của tôi xuống đất. Màn hình vỡ nát, đột ngột dừng lại.

Ở đằng xa, một người cao lớn, vạm vỡ đi ngược sáng tới.

Một người đàn ông tóc bạc trắng ngậm điếu đang cháy ở khóe môi. Trong tối, như một con đom đóm đỏ rực.

Ông hít một hơi thật sâu, gầm giận dữ: “Thằng , buông con gái tao ra!”

(Hết truyện)

Tùy chỉnh
Danh sách chương