Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 5

Trùng hợp thay, chúng tôi gặp đôi tình nhân lớp anh ấy.

Cậu con trai nhìn Dương, cười nói:

“Anh bạn giỏi đấy!”

Tôi muốn giải , họ đã vào phòng mất .

Tôi thầm nghĩ: “Xong đời !”

Dương hỏi tôi:

“Lưu , em muốn anh đi giải không? Anh nhắn tin cho cậu ấy ngay bây giờ, hoặc đăng mạng xã hội để làm rõ quan hệ chúng . Dù em cũng luôn sợ người khác hiểu lầm mà, phải không? Anh sẽ chứng minh sự sạch em ngay lập tức.”

Anh ấy ngồi đối diện tôi, vô bình tĩnh.

Tôi khẽ nói:

Dương, anh có thể tìm cô gái hơn.”

Lời nói vừa thốt ra, đắng chát vô .

Anh ấy nhìn tôi, đôi hơi đỏ :

“Thế nào mới hơn?”

anh, em chính người nhất trên thế giới .”

Nghe câu nói ấy, trái tôi như bị lực mạnh mẽ va chạm.

Đây lần tiên đời, tôi được ai đó chọn lựa cách kiên định đến vậy.

Tôi bật khóc, ôm chặt lấy anh ấy.

Anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn tôi, như sợ làm tôi hoảng sợ.

Hôn lúc, anh ấy khóc.

Anh ấy nói:

, em vất vả như vậy, anh muốn ôm em vào lòng, che chở cho em thật .”

Anh ấy nói:

“Lưu , em đúng đồ ngốc.”

Anh ấy nói:

“Trên đời , chẳng có ai hơn em đâu. Người khác hay không, liên quan gì đến anh?”

Anh đơn thuần ôm tôi, tâm sự hết lòng.

tôi lặng lẽ tựa vào n.g.ự.c anh ấy, cảm mọi tổn thương đang dần dần được chữa lành.

Cuối , anh ấy hôn trán tôi, xoay người rời đi.

*

Tôi rất hạnh phúc.

bắt lo lắng không có thật lòng không.

Lo lắng không cô Tống có trách tôi không.

Cô ấy giúp đỡ tôi nhiều như vậy, tôi con trai cô ấy, với gia đình như thế

Lỡ như sau chia tay thì

tôi nghĩ rất nhiều điều.

Cả đêm không ngủ, đến sáng mới chợp lát.

Khi mở ra, tôi nhận được tin nhắn cô Tống.

Câu tiên :

Dương con, cô đã từ lâu .”

Từ lâu đã ư?

Dương tôi từ lâu ?

“Cô hy vọng con đừng có gánh nặng. Con có nó hay không, đó chuyện hai đứa. hai con đến với nhau, cô thực sự rất vui. Thật đấy. Cô mong các con được hạnh phúc.”

Vài câu đơn giản thôi, xoa dịu tất cả lo lắng tôi.

Nước tôi đột nhiên rơi xuống.

*

Khi trả phòng, Dương đã lái xe chờ sẵn trước khách sạn.

Tôi xe, không nói gì, liên tục uống nước.

Anh ấy đột nhiên nói:

“Anh nghiêm túc đấy.”

Đôi anh ấy sáng lấp lánh như những vì .

Dù mặt trăng có xám xịt, cạnh, con đường dường như không quá khó đi nữa.

Tôi nghe đập thình thịch.

Anh ấy tiếp tục lái xe, không nói thêm gì nữa.

tôi rõ bàn tay anh ấy siết chặt vô-lăng, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Tôi hít sâu hơi, nói:

“Được, chúng thử xem.”

Lời vừa dứt, Dương bỗng quay xe, làm tôi giật .

“Làm gì đấy? phải đi học mà!” Tôi vội vàng nhắc.

Anh ấy bình thản đáp:

“Xin nghỉ!”

Lần tiên đời, tôi trốn học.

Chúng tôi đứng hồ lớn phía sau trường.

Gió cuộn sóng hồ từng đợt, tôi như nghe tiếng đập.

Dương nhìn tôi đăm đăm.

Tôi chắc chắn, anh ấy lúc , có tôi.

Không thể diễn tả cảm giác , khoảnh khắc ấy, trái tôi không nằm dưới sự kiểm soát chính nữa.

Anh ấy bế tôi , lớn tiếng nói:

“Chúng nhau ! Chúng nhau ! Chúng sẽ mãi mãi nhau!”

*

Mùa đông năm ấy, tôi về nhà anh ấy.

Sau khi chúng tôi ở nhau, cô Tống vừa khóc vừa cười:

“Cô mà! Chúng có duyên lắm!”

Có duyên, để trở thành gia đình.

Tùy chỉnh
Danh sách chương