Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13.
Sáng hôm tỉnh dậy, tôi thấy đang nằm phòng ngủ. Phó Như không ở bên cạnh, nhưng cơ thể tôi đã được lau rửa sạch .
điện thoại một cái, hình như cũng không có tức lớn nào được công bố.
Đúng lúc tôi đang ngẩn ngơ, cảnh sát gọi điện đến: “Chào cô Lâm, xin hỏi Lâm Nhược có là thân của cô không?”
nhận được câu trả lời, cảnh sát tục : “Cô ấy được phát hiện bất tỉnh khách sạn, trên có nhiều vết thương, nghi là do bị xâm hại bất hợp pháp.”
phòng bệnh, chị tôi đang thở máy, duy trì sự sống mong manh bằng đủ loại thiết bị y tế.
Ngay cả như vậy, chị ấy vẫn cố gắng kéo góc áo tôi, đầy căm hờn: “Lâm Đàn… chính nó đã hại tôi ra nông nỗi này, nó còn đâ* bị thương tổng giám đốc , hãy bắt Lâm Đàn vào tù…”
Cảnh sát vẻ mặt nghiêm trọng, gọi điện xác minh đã bất lực giải thích: “ tối qua đúng là bị thương, nhưng ấy rằng không cẩn thận bị ngã, nên mới vô tự đâ* d a o vào bụng.”
Tôi lòng đã hiểu rõ.
Thảo nào Phó Như sáng sớm đã không có ở nhà, hóa ra là đi xử này rồi.
Cho dù là uy h.i.ế.p hay dụ dỗ, đều có thể đạt được hiệu quả bất .
Tôi cười : “Tổng giám đốc đúng là không cẩn thận , tôi còn tưởng là chị tôi và ấy chơi trò ‘p l a y’ quá mức nên vô đâ* trúng ta chứ.”
“À , anh cảnh sát, tôi thấy chị tôi bị thương không nhẹ, không biết đã gặp gì, anh có thể kể cho tôi nghe được không?”
Từ chỗ cảnh sát, tôi biết được rằng, buổi tiệc tối qua kết thúc, chị tôi đã bị vài đàn bịt miệng cưỡng chế đưa đi, điều kỳ lạ là Lương Dật Minh đã trơ vợ bị bạo hành không hề động lòng.
Nếu không có vài nhân chứng tận chứng kiến, không ai được hoang đường như vậy lại xảy ra.
Tôi giả vờ đau lòng, thở dài thườn thượt: “Anh rể tôi lại trò hề rồi. Anh biết đấy, hình kinh tế nhà họ Lương gần đây không tốt, không ta lại sự nảy sinh ý đồ xấu với chị tôi, là tội lỗi.” Lời nửa nửa giả, nhưng đủ cảnh sát có thêm một hướng điều tra mới.
Cảnh sát chào từ biệt, chuẩn bị đi điều tra hành vi phạm tội của Lương Dật Minh.
Còn tôi, ở lại phòng bệnh, đưa tay vỗ vỗ vào mặt chị tôi: “Chị à, lấy Lương Dật Minh sướng không?”
Chị tôi trợn tròn , không thể được: “Mày… mày!”
Tôi xòe tay ra, cười : “Em đã nhắc chị rất nhiều lần rồi, là do chị quá ngu ngốc. Cuối cùng còn muốn kéo em xuống nước, ngược lại tự rước họa vào thân.”
Vị tổng giám đốc đó, trước tôi đã từng gặp.
Là khách quen “ ăn” của Lương Dật Minh.
Có lẽ này Lương Dật Minh lại nảy sinh ý đồ vợ khách, đẩy chị tôi vào chỗ dâng thân.
Chị tôi không cam chịu số phận, cố dẫn tôi vào căn phòng đó, không lại tự chuốc lấy nhục nhã.
Lương Dật Minh không chị tôi lại hỏng cả hai việc, ảo tưởng về việc hàn gắn quan hệ với nhà họ Phó tan biến, lại còn đắc tội với lớn .
cơn tức giận, ta tìm chỗ khác, đưa chị tôi đến đó khách cũng không là không thể.
thấy vẻ trêu ngươi tôi, chị tôi kinh hãi: “Không thể nào, tao và mày đã hoán đổi cuộc đời, tất cả quyền thế và yêu của mày lẽ ra thuộc về tao… Á á á, tao không ! Tao không !”
Tôi cụp thẳng vào chị ấy, tặc lưỡi cảm thán: “Đây chính là trải nghiệm của tôi quá khứ, ‘ái ’ và ‘toàn thây’ chị muốn.”
Chị tôi phát ra tiếng gào thét, nghe kỹ hóa ra là đang gọi tên Phó Như .
Hành động giãy giụa của chị ấy quá mạnh, không cẩn thận bật ống truyền dịch trên .
Tôi nhếch môi, “tốt bụng” giúp chị ấy gọi y tá đến.
Cuộc đời của chị tôi vẫn còn rất dài, đủ chị ấy có thời gian nghiền ngẫm về cuộc đời thất bại của .
14.
Lương Dật Minh bị cảnh sát đưa đi điều tra, cổ phiếu nhà họ Lương lao dốc không phanh như tàu lượn siêu tốc vừa chạm đỉnh.
Những khách hàng quen thuộc không những không giúp đỡ, còn sợ vạ lây, thừa cơ hội giáng đòn.
Họ còn dựng Lương Dật Minh “ khách” kiếm tiền.
này giả chưa bàn tới, riêng việc ta ép buộc phụ nữ khách đã cấu thành tội danh hình sự, bị kết án mười năm tù giam.
này vẫn chưa kết thúc.
Mười năm thôi , tôi được.
Lương Dật Minh ra tù, tôi tự khắc ném vào giữa đám đàn , nếm trải mùi vị Đ ị a ngục là gì.
bước ra khỏi tòa án, thời tiết rất đẹp, trời quang mây tạnh.
Phó Như đang đứng tôi bên đầu xe.
Tôi vẫy tay chào anh, nhanh chóng chạy tới, “Phó tiên sinh, anh em lâu chưa?”
Phó Như lắc đầu: “Anh thích em.”
Tôi cắn nhẹ vào vành tai anh, cười ranh mãnh: “Anh có thể cách khác không, ví dụ như…”
Phó Như đáp gọn lỏn: “Anh em cả đời.”
Ngừng một lát, anh bổ sung: “Anh yêu em, hai .”
Anh chăm chú tôi, đôi đen láy thăm thẳm như muốn hút tôi vào vậy.
Tôi cười duyên dáng: “ sao, anh lại yêu em đến thế ư?”
giải thích rõ hơn, anh mấp máy môi, nhưng tôi đã kiễng chân, chủ động hôn lấy anh.
này, này, chúng tôi có đủ thời gian ở bên nhau, tôi được câu trả lời muốn.