Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

9

Ngày Quốc tế Thiếu nhi 1/6, trường mẫu giáo tổ chức hoạt động gắn kết gia đình.

Mỗi nhóm người, hai người một đội kẹp mà không dùng tay, dùng trán đỡ , ai làm nhanh nhất thì thắng.

Hôm đó, Kỷ đến.

Anh mặc đồ giản dị, trông như một thanh niên tràn đầy sức sống.

Cha mẹ của các bé đều có . Đến lượt Kỷ Kim An, bé liếc tôi một .

Trước đây tôi từng bé rằng ở trường, tôi là cô giáo của bé thôi.

Tôi thấy sự mong đợi trong đôi mắt nhỏ .

Thế là tôi đi đến bên bé: “Hôm nay cô giáo Lưu Nhược xin nghỉ rồi, hôm nay mẹ làm mẹ của thôi nhé.”

bé lập tức tít mắt, mạnh miệng hứa rằng sau lớn sẽ đưa tôi đi ngồi tên lửa.

chơi game, do Kỷ quá cao, nên khi anh và Kim An đỡ , anh đành phải bế bé để giữ không rơi.

Đến lượt tôi thì… cứ tuột hoài.

Anh thở dài: “Hay là… tôi bế em thử nhé?”

Nhóm cô giáo thân tôi đứng sau trêu ghẹo: “Bế mà bế, hôn luôn đi!”

Một số phụ huynh hóng chuyện: “Hôn một , đảm cho hai người hạng nhất luôn!”

người hiểu chứ? Kim chủ đâu phải tôi muốn hôn là hôn !

Cảnh y hệt hồi nhỏ bị mẹ bắt ra trước họ hàng biểu diễn vậy.

Dưới áp lực , tôi không cẩn thận đụng đầu anh lần.

Đến lần cuối cùng, tôi bỗng trượt chân, ngã nhào lòng anh.

Yết hầu anh khẽ động, bật nhẹ: “Phải mua hiểm cho đầu mất thôi.”

Tôi nghiến răng: “ , làm nhanh !”

Anh trách móc: “Gắt tôi làm , tôi đã cố hết sức rồi mà.”

“…”

10

Khi tài khoản có thêm 1 triệu, đột nhiên tôi nảy sinh ham muốn tiêu .

Dạo gần đây, ăn mặc do Kỷ lo hết, trong tay tôi không tiêu , là một dãy số vô nghĩa.

Thế là tôi nhắn tin cho cô bạn thân: “Mày biết cách nào để tiêu không?”

câm nín một : “Đầu óc mày bị à?”

Rồi dập máy.

Tôi gọi : “Tao nghiêm túc đấy.”

nghĩ một rồi : “Qua quán bar nhà tao đi, tao chờ.”

Thế là tôi xin phép Kỷ , tối nay sẽ về trễ.

Anh tiện miệng hỏi: “Đi làm ?”

Tôi tùy tiện bịa đại: “Đi làm đẹp.”

Lâu lắm rồi tôi không đi bar, ánh đèn mờ ảo, cô nàng nóng bỏng đang uốn éo theo điệu nhạc.

Đến chỗ hẹn, tôi sững người khi thấy trước có tận mười anh chàng người mẫu cơ bụng cuồn cuộn đang chờ.

Tôi theo phản xạ nghĩ là họ tìm nhầm người: “ anh nhầm người rồi đúng không?”

Một người tiếng, giọng trầm khàn đầy quyến rũ: “Chị ơi, bọn em đợi chị lâu lắm rồi.”

Một người khác, gương điển trai, mỉm : “Em gái, có muốn uống rượu không?”

“…”

Tôi rùng mình, chợt hiểu ra chắc là trò đùa của bạn thân.

Nhưng đã tiêu rồi, tiện ngồi trò chuyện họ một chút không sao.

Có lẽ vì va chạm xã hội nhiều, anh rất biết cách chuyện, làm tôi suốt.

Nhưng tôi không ngờ rằng… tài xế của Kỷ trong quán bar .

Và Kỷ đến ánh hào quang “lục sắc” tỏa rực trên đầu.

đó, tôi đã uống kha khá, đang chơi oẳn tù tì uống rượu anh người mẫu, chuốc gục hết cả đám.

Bỗng một giọng lạnh lẽo vang từ phía sau: “Uống có thoải mái không?”

Tôi hô : “Phục vụ! thêm một chai nữa!”

, tôi mới anh.

Dưới ánh đèn xanh kỳ dị, trông có chút đáng sợ.

Tôi lắp bắp: “Anh… anh đừng hiểu lầm!”

xung quanh, thấy mười anh chàng nằm gục la liệt, tôi càng khó giải thích.

Kỷ cầm lấy chai rượu, giọng lạnh tanh: “Đi làm đẹp?”

Tôi: “…”

Không biện hộ nữa, giả vờ say.

Anh liếc mắt đã thấu: “Giả vờ say?”

“Về sau, còn dám đến đây, mỗi lần trừ 10 vạn.”

Tôi nổi giận: “Anh muốn động tôi thì , nhưng đừng động của tôi… của tôi…”

Anh nhướng mày, lặp lời tôi vừa , giọng trầm thấp đầy nguy hiểm: “Động em thì ?”

Khoảng cách quá gần, tôi gần như có thấy rõ đôi mắt sâu thẳm và hàng lông mi dài của anh.

Người đàn ông … đẹp trai thật đấy.

Như bị mê hoặc, tôi ghé sát , khẽ hôn môi anh.

Rồi gục trong vòng tay cứng đờ của anh, ngủ say như chếc.

Tùy chỉnh
Danh sách chương