Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chàng… chàng đang suy diễn cái gì vậy, đại ca ơi!
Ta có biết chàng đợi ta ở sân đâu!
Thôi bỏ đi, nể mặt chàng vừa gãy não.
Ta kiên nhẫn nói: “Chàng vừa tỉnh, đừng ở sân hóng gió. Chàng về trước đi. Ta ra nói dăm câu với hắn xong sẽ quay lại ngay.”
“Hắn tới rước nàng rồi, nàng còn quay lại được sao?” Bùi Hằng cười gằn: “Hóa ra tất cả chỉ là ta si tâm vọng tưởng.”
“Ta sẽ về, ta nhất định về, nếu không gấp thì ta thề với chàng ngay.”
Như thế mới tạm dỗ dành chàng xong.
9
Ở sảnh trước, Tống Lâm An đang ngắm chậu lan trên án trà.
Thấy ta tới, y mỉm cười dịu dàng: “Chậu huệ lan này là chúng ta từng mua chung, A Lam chăm sóc tốt thật.”
Ta cầm chén trà, khách sáo: “Cũng nhờ công của người làm vườn. Hôm nay huynh đến là có chuyện gì?”
Y đáp: “Ta theo mẫu thân đến biệt viện ngoại ô điều dưỡng. Bà nghe nói nàng cũng ở gần đây nên bảo ta mang chút rau quả theo mùa tới biếu.”
Ta gật đầu: “Vậy phiền huynh thay ta cảm tạ nghĩa mẫu.”
Ta đặt chén xuống, ra bộ tiễn khách.
Tống Lâm An cười khổ: “Nàng bây giờ nói chuyện với ta mà đến nửa câu cũng không muốn nói nhiều ư?”
“Vì ta không biết nên nói gì.”
“Nói gì cũng được.”
“Chỉ cần là nàng nói, ta đều muốn nghe.”
“À, huynh đợi ta chút. Mấy ngày trước ta lên chùa cầu được một chiếc bùa bình an, nhờ huynh mang về cho nghĩa mẫu.”
Ta đứng dậy định đi lấy, chợt Tống Lâm An gọi lại: “A Lam.”
Y thử bước tới gần từng bước, nói khẽ: “Ta luôn cảm thấy, giữa ta và nàng không nên như thế này.”
Ta hoảng hốt lùi lại hai bước, lại bất cẩn va vào chân bàn, suýt ngã ngửa.
Y nhảy vọt tới ôm eo ta.
Ngay lúc đó, cửa bị ai đẩy mạnh.
Bùi Hằng ngồi trên xe lăn, dán chặt ánh nhìn vào bàn tay Tống Lâm An đang giữ vòng eo ta.
10
Còn chưa kịp để ta giải thích thì Bùi Hằng đã lên tiếng.
“Ta với A Lam đi cưỡi ngựa rồi bất ngờ té ngã nên bị thương, A Lam không yên tâm nên nhất quyết giữ ta lại đây vài ngày.” Nói đến đây, chàng dừng lại.
“Ta nghĩ vẫn nên ra đây chào ngươi một tiếng.”
Tống Lâm An cũng sững sờ, trước nay Bùi Hằng chưa bao giờ để ý tới y, sao nay lại khách sáo thế?
Y đành đáp lễ: “Vậy ngươi ráng dưỡng thương.”
Bùi Hằng tuy ngồi xe lăn nhưng khí thế không hề kém cạnh, chàng ngẩng đầu:
“Ta dưỡng ổn lắm, chỉ có phiền A Lam thôi, việc gì nàng cũng tự mình lo liệu, chẳng muốn nhờ ai, người cũng gầy hẳn đi.”
Tống Lâm An thở dài: “A Lam đối xử với ngươi thật tốt.”
Bùi Hằng nói tiếp: “Chúng ta có tình nghĩa từ bé, người ngoài làm sao mà sánh được. Khi còn ở biên thành, mỗi lần ta bị thương thì đều được A Lam băng bó.”
“Ngươi không biết đấy thôi, ngày xưa nàng thấy ta chảy máu còn khóc sướt mướt.”
Ta xấu hổ trợn mắt lườm Bùi Hằng: “Chàng nhắc mấy chuyện đó làm gì!”
Bùi Hằng chẳng để ý, cứ tiếp tục “khoe” với Tống Lâm An: “Ta quen A Lam từ năm năm tuổi. So với ngươi, ta hiểu nàng hơn nhiều.”
“A Lam trong lòng ta là cô nương tuyệt vời nhất thiên hạ, ngươi không biết quý trọng thì có người trân trọng thay ngươi.”
Tống Lâm An vốn tự thấy mình sai sau vụ thoái hôn, bèn cúi đầu nhận lỗi.
“Trong lòng ta, A Lam cũng là một cô nương rất tốt. Hết thảy đều tại ta. Là ta sai khi day dưa với Tô Minh Ý.”
Bùi Hằng chắc nghĩ Tống Lâm An sẽ phản bác đôi câu, ngờ đâu y nhận lỗi nhanh nhẹn đến thế.
Chàng đâm ra nộ khí xung thiên, có phải do được cưng chiều quen rồi?
Bùi Hằng tức đến nỗi suýt nhảy khỏi xe lăn: “Vì ngươi mà nàng ấy chẳng còn cười nữa!”
Gì chứ, Bùi Hằng lại suy diễn cái gì đây!
Chàng tưởng ta gả cho Tống Lâm An, mà y lại lăng nhăng với người khác.
Nên ta đau lòng đến mức dứt khoát buông xuôi, lén lút ngoại tình với chàng?
Tống Lâm An ngơ ngác nhìn qua ta, tựa hồ hỏi, nàng vẫn buồn vì chuyện năm đó ư?
Ta ra sức trao đổi ánh mắt: ta nói không, ngươi hiểu chứ?
Nhưng Tống Lâm An chẳng rõ ý ta.
Y đăm đăm nhìn ta hỏi: “A Lam, nàng vẫn còn đau lòng, phải chăng chứng tỏ nàng vẫn để tâm ta?”
Bùi Hằng cáu giận đỏ mặt, chìa ngón tay chỉ thẳng vào Tống Lâm An, vừa ho sù sụ vừa mắng: “Khụ… Tống Lâm An, ngươi nghĩ tốt cho mình quá đấy!”
“Ta nói cho ngươi hay, bây giờ người A Lam quan tâm chỉ có ta!”
“Nàng sẽ không đi với ngươi đâu!”
Ta nắm lấy tay Bùi Hằng, toan dỗ chàng bình tĩnh.
Hôm nay chàng vừa tỉnh dậy, không nên tức giận như thế.
Tống Lâm An nhìn thấy chúng ta thân thiết liền buồn bã ngoảnh đi:
“Vậy ta xin cáo lui.”
Đợi Tống Lâm An sắp bước ra khỏi sảnh, ta mới nhớ miếng bùa bình an chưa kịp trao nên vội đuổi theo.
Qua khóe mắt, chỉ thấy sắc mặt Bùi Hằng trong tức thì trở nên trắng bệch.
11
Ta quay về thì nhận ra tinh thần Bùi Hằng rõ ràng không ổn.
Hôm nay chàng vừa mất trí nhớ, lại trúng gió, còn xúc động, ta sợ chàng sinh thêm chuyện không hay.
Ta không yên lòng, đêm xuống vẫn mời đại phu đến bắt mạch cho chàng lần nữa.
Nhận được lời đại phu bảo “chỉ cần nghỉ ngơi nhiều là được”, ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Ta vốn định gọi nha hoàn vào hầu chàng rửa mặt, nhưng nghĩ lại vẫn nên tự mình làm.
Dù sao trước giờ, việc rửa mặt chải đầu, chàng cũng luôn đích thân lo lấy.
Tính khí Bùi Hằng lắm tật xấu, trong đó có việc chàng ghét người khác chạm vào mình.
Ta vắt khăn ấm lau mặt giúp chàng thì Bùi Hằng bỗng nắm chặt cổ tay ta.
Ta ngẩng đầu lên nhìn chàng: “Sao vậy?”
Chàng rũ mắt im lặng một thoáng, rồi khẽ hỏi: “A Lam, rốt cuộc ta thua kém hắn ở điểm nào?”
Hả?
Mất trí nhớ rồi mà vẫn còn lòng so bì?
Song, nói thật, kinh thành lúc này đang chuộng kiểu công tử phong lưu như Tống Lâm An.
Cân nhắc đến trạng thái mong manh của chàng hiện giờ, ta đắn đo hồi lâu mới cẩn thận mở lời:
“Chuyện này khó so sánh lắm.”
“Cho dù Tống Lâm An có tốt trăm ngàn phần, trong lòng ta, chàng vẫn là người ta gần gũi hơn.”
Bùi Hằng nhìn ta rồi chợt thở dài: “Rốt cuộc vẫn là nàng cho rằng hắn tốt.”
“A Lam, nàng cũng học được cách dỗ người rồi.”
Không tin ta ư?
“Không sao.”
“Chỉ cần nàng chịu dỗ ta, ta đã vui lắm rồi.”
Nhưng sao chàng tỏ vẻ không được vui cho lắm…
Hôm nay tâm trạng ta cùng Bùi Hằng cứ xoay như chong chóng, thêm mấy ngày qua không nghỉ ngơi tử tế nên đầu óc ta giờ rã rời, chẳng muốn nghĩ ngợi sâu xa nữa.
Ta vươn vai, nói: “Chàng vui là được.”
“Vậy chàng nghỉ sớm đi.”
“Ta canh chàng ba đêm rồi, bây giờ mí mắt đều muốn dính chặt vào nhau.”
Bùi Hằng hỏi: “Vậy mấy hôm trước nàng đều ngủ ở đây à?”
Ta chỉ tay về chiếc giường nhỏ bên cạnh: “Đấy, ngay chỗ kia.”
Bùi Hằng lại hỏi: “Vậy đêm nay… nàng có thể ở lại cùng ta thêm một đêm không?”
“Hả?”
“Ta ở viện lạ không ngủ được.”
Cái kiểu mất trí lần này khiến chàng thành ra nhõng nhẽo thế ư?
Ngày xưa ở nơi hoang dã chàng cũng ngủ ngon lành, giờ lại than viện lạ khó ngủ?
Thấy ta mãi không đáp thì chàng lén dò xét sắc mặt ta, miệng vẫn nói tiếp:
“Bên ngoài lạnh lẽo tăm tối, nàng phải băng qua sân mới về phòng, trong khi nàng đang mệt rã rời.”
“Chi bằng cứ ngủ lại đây.”
“Nàng sợ không ngon giấc thì có thể lên giường nằm với ta, giường này đủ rộng… huống chi thuở nhỏ chúng ta cũng từng ngủ chung.”