Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5L1RiGRsY8
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi nắm chặt tay Cố Thanh, quay sang nói với Thẩm Tuần An: “Không quen nhau, tôi đang theo đuổi anh ấy.”
Không hiểu sao, vẻ mặt Thẩm Tuần An như vừa nuốt phải ruồi.
“Không phải chứ, anh Cố? Anh bỏ bùa mê thuốc lú gì Tần Hoan rồi hả?”
Ánh mắt Cố Thanh tối sầm lại: “Nói nhiều.”
Rồi kéo tôi quay người bước đi, chỉ để lại Thẩm Tuần An phía sau: “Anh Cố, anh cũng giỏi quá rồi đấy, mở lớp dạy được không?”
“Tại sao anh ta lại sùng bái anh như vậy?” Tôi bị Cố Thanh kéo đi, không hiểu ra sao.
“Có lẽ là vì… con mèo nhỏ luôn xù lông nay lại chịu lật bụng nằm ngoan trước anh chăng?”
“Hả?”
Ý gì đây, tôi không hiểu.
Nhưng sau đó dù tôi hỏi thế nào, Cố Thanh cũng không chịu nói cho tôi biết tại sao, chỉ lười biếng dựa vào cửa hàng quần áo nữ, thúc giục tôi nhanh đi chọn đồ.
8
Tôi đã ở nhà Cố Thanh được một thời gian rồi.
Mối quan hệ giữa tôi và hắn cũng đạt đến một trạng thái vô cùng hài hòa, mỗi sáng trước khi đi làm hắn đều chuẩn bị bữa sáng cho tôi, sau đó đi làm, còn tôi thì ngủ đến khi nào tự tỉnh giấc ở nhà hắn.
Buổi chiều thì xem phim truyền hình, chơi game, buổi tối Cố Thanh về lại tiếp tục nấu cơm cho tôi.
Thỉnh thoảng hắn có việc phải đi xã giao, cũng sẽ bảo trợ lý mua đồ ăn tôi muốn ăn mang đến.
Chỉ là việc “hạ gục” hắn vẫn chưa có tiến triển gì, mỗi lần tôi thành khẩn mời hắn vào phòng ngủ chính, hắn lại đỏ mặt khóa trái cửa phòng làm việc.
Tôi thừa nhận chiếc sofa da thật ở nhà Cố Thanh rất thoải mái, nhưng chẳng lẽ ngủ trong chăn ấm lại không êm hơn sao?
Đúng lúc tôi đang tính toán thì Cố Thanh gọi điện thoại đến.
“Tần Hoan, tối nay anh có việc phải đi xã giao, về muộn một chút, anh sẽ bảo trợ lý Lưu mang bữa tối đến cho em.”
“Vâng.”
Chưa kịp để tôi nói thêm gì, điện thoại đã bị cúp máy.
Một chữ cũng không thừa, đúng là lạnh lùng.
Đến tối, Cố Thanh về đến nhà, khuôn mặt lạnh lùng phảng phất một lớp ửng hồng nhàn nhạt.
Trên người hắn thoang thoảng mùi rượu.
Đây là, say rồi sao?
Tôi cười hắc hắc hắc, cơ hội tốt đây rồi.
Còn đang lo không có cơ hội “hạ gục” hắn mà!
Hắn vừa vào nhà đã ngồi phịch xuống sofa, bàn tay thon dài đặt lên trán.
Tôi tiến lên: “Cố Thanh, anh say rồi à?”
“Ừ, hơi say.”
“Khó chịu lắm không?”
“Hơi chóng mặt.”
Cố Thanh đổi tay xoa trán: “Còn hơi nóng nữa.”
Có lẽ vì say rượu, giọng Cố Thanh mềm nhũn.
Tôi nhìn bàn tay đang rũ xuống bên cạnh mình, liền nắm lấy.
Tay anh ấy để gần tôi như vậy, chắc chắn là muốn quyến rũ tôi rồi.
Ngay sau đó, hắn giật mình vì hành động nắm tay của tôi: “Tần Hoan, Hoan Hoan.”
“Dạ?”
“Hoan Hoan, đợi đến khi em nhớ ra mọi chuyện rồi, cũng đừng có lơ anh nhé, có được không?”
Tôi xoa đầu hắn: “Sẽ không đâu, sẽ không lơ anh đâu.”
Rồi theo cổ hắn vuốt xuống, đến ngang ngực thì tay tôi khựng lại.
Lúc này, trong đầu tôi như có hai tiểu nhân đang tranh cãi kịch liệt.
“Cởi ra đi! Cởi cúc áo ra đi! Cơ hội tốt như vậy mà! Chà đạp hắn đi!”
“Đây chẳng phải là thừa nước đục thả câu sao? Ra tay với mỹ nam đang say, cô còn có chút lương tâm nào không hả!”
Cuối cùng, tôi lắc đầu, nghe theo tiếng gọi của trái tim.
9
Từng chiếc cúc áo sơ mi được cởi ra, lộ ra phần thân trên rắn chắc.
Tôi tiếp tục vuốt xuống, đến thắt lưng thì bị bàn tay hắn giữ lại.
Khuôn mặt Cố Thanh ửng hồng, trong mắt cũng phủ một lớp hơi nước: “Hoan Hoan, em làm gì vậy?”
Tôi nhanh chóng hôn lên má hắn một cái: “Đương nhiên là “hạ gục” anh rồi.”
Không biết có phải câu nói này đã kích thích hắn hay không, mà hắn lập tức giành lại thế chủ động.
Nụ hôn của hắn như mưa rào trút xuống, cuối cùng tôi mệt mỏi ngủ thiếp đi trong vòng tay hắn.
Trước khi ngủ, hình như tôi nghe thấy hắn nói một câu: “Tần Hoan, đây là em tự chọn, cho dù sau này em có nhớ ra mọi chuyện, anh cũng sẽ không buông tay đâu.”
10
Một đêm không mộng mị, tôi ngủ đặc biệt ngon giấc trong vòng tay Cố Thanh.
Vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Cố Thanh trước mặt, thấy tôi tỉnh rồi, hắn hơi mất tự nhiên quay mặt đi: “Muốn ăn gì, anh đi làm.”
Thấy vẻ mặt ngượng ngùng của hắn, tôi không nhịn được trêu chọc: “Cố Thanh, em đau.”
“Đau ở đâu?” Hắn lập tức căng thẳng.
“Đau lưng, xoa bóp cho em.”
Rồi tôi lật người quay lưng về phía hắn, dùng ngón tay chỉ vào eo: “Đây này, chính là chỗ này.”
Bàn tay to lớn của Cố Thanh đặt lên eo tôi, nhẹ nhàng xoa bóp: “Hoan Hoan, eo em thật nhỏ.”
Mấy câu nói của Cố Thanh khiến mặt tôi đỏ bừng, cảnh tượng đêm qua lần lượt hiện ra trước mắt.
Không được, không được nghĩ nữa!
Tôi vội vàng ngồi dậy: “Không, không xoa nữa, eo em không đau nữa rồi.”
Cố Thanh lại vươn tay ôm tôi vào lòng, còn ghé vào tai tôi thổi khí: “Hoan Hoan, đừng hòng chạy.”
Đến khi hai người hết náo loạn thì đã gần bốn giờ chiều.
Tôi đói đến mức bụng đói cồn cào, Cố Thanh vội vàng dậy nấu cơm cho tôi.
Đúng là một người đàn ông đảm đang.