Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/VwhsbeRll

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Những người đi ngang ga tàu đều nhổ nước bọt bà ta.

“Sao mày vô dụng ? Tiền đã được đưa tay rồi mà không biết cầm, kém xa anh mày.” Nói thì nói bà ta vẫn nhanh nhẹn lục soát, lấy sạch tiền trên người tôi. 

“Sao có mỗi tí này? Mấy đồng mấy hào này thì đủ chứ?” Bà ta nói với vẻ khinh miệt: “Tự đi bộ về đi, đừng bẩn xe của tao.”

vừa dứt lời, bà ta nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại thì nói: “Thôi được rồi, mẹ thương con, ngồi xe mà về đi.”

Trên xe, bà ta ném cho tôi một gói khăn giấy: “Lau sạch đi, mợ con và mọi người đang đợi con .”

Trên đường, điện thoại của bà ta không ngừng đổ chuông. 

“Mẹ, điện thoại kêu kìa.”

“Không sao, cuộc gọi rác thôi.”

Mợ tôi đã đợi sẵn cửa. Thấy tôi , bà ta sốt sắng chỉnh tóc cho tôi: “Đừng nói là mợ không thương con, này giàu lắm, con đó là hưởng phúc .”

sao mợ không gả em bên đó, con thấy em ấy bằng tuổi con mà?” Tôi cười, nói với mợ.

Thấy vẻ của mợ tôi có chút khó coi, mẹ cầm túi xách lên, đập nó lên người tôi: “Con nhỏ như mày bán được giá là may mắn của mày . Anh mày và Diệu Tổ sắp cưới rồi, mày giúp được cho là may mắn của mày .” Nói rồi, bà ta an ủi tôi:  “Mẹ không hại con đâu, này thật . Hơn nữa, Diệu Tổ cưới rồi sinh con trai thì chẳng này con dựa à? Hơn nữa, người đàn ông này có sáu đứa con rồi, này con không cần sinh nở nữa. Chẳng bọn trẻ các con luôn mồm kêu là mẹ kế sao? Mẹ thương con .”

Rõ ràng đã không còn ôm hy vọng đối với , nghe thấy những lời này từ chính miệng của mẹ ruột mình thì tôi vẫn không tài nào ngăn được sự đau đớn trong lòng.

mẹ gả đi đi, như thì con có sáu đứa em trai rồa. này, mẹ an hưởng tuổi già càng có dựa hơn.” Tôi kéo tay mẹ, nói.

sao được? Gả đó là bảo mẫu , mẹ đâu có ngốc.” Mẹ hất tay tôi ra, lớn tiếng phản bác.

Nói xong, bà ta chợt nhận ra mình lỡ miệng rồi kéo tay tôi. “Địch Địch, tất cả là vì mẹ cho con thôi.”

Tôi đã nghe câu “vì cho con” từ nhỏ lớn.

Trong mắt người ngoài, tôi là con một, mẹ vì tôi mà suốt mười mấy năm, không hề tái giá. sự thật là ngày xưa, bà ta liều mạng vì sinh con trai mà không được . bố tôi đời, không bà ta không nghĩ việc tìm người khác mà là khoản bồi thường khổng lồ được hưởng từ bố tôi đã giữ bà ta .

Bà ta nói rằng vì cho tôi nên đã đem tặng cho chị tất cả đồ chơi mà bố mua cho tôi. Bà ta nói rằng vì cho tôi nên tôi kỳ kinh nguyệt thì bắt tôi lấy giấy vệ sinh lót bên dưới, như thì số tiền mà bà ta tiết kiệm được trong một tháng đủ mua đồ chơi mới cho anh chị . Bà ta nói vì cho tôi nên tôi thi nghiệp cấp hai, bà ta đã gả tôi đi.

cho tôi nên đặt tên tôi là “Chiêu Địch”?

“Vô lý! Cái Địch thi được điểm cao này, vì cho nó mà con bé đi mẹ kế cho người ta à?” giáo Lục, người mà tôi đã gọi , giơ điện thoại lên, lớn tiếng nói. “Hôm nay tôi cho cư dân mạng thấy bộ thật của , xem này còn dùng Tiểu Địch kiếm tiền kiểu nữa.”

giáo Lục thấy mẹ tôi và mợ tôi cứ cố chặn cửa thì cảm thấy có vấn đề. nghe theo lời khuyên của cư dân mạng, đẩy ra và bước trong.

Đi phòng ngủ thì thấy một người đàn ông cởi trần đang cầm nội y phụ nữ lên mà ngửi. “Đồ biến thái!”

Lúc này, mẹ tôi nhận ra tình hình không ổn nên lập tức phối hợp với mợ tắt livestream, trận chiến ngày hôm nay thì danh tiếng của nát không thể nát hơn được nữa.

“Mày đúng là sao chổi! Là mày hại tao! Mày mất hết fan của tao, là mày! Nếu không vì mày thì tao không đi vay tín dụng đen, không bị người ta tìm mà mắng chửi!” Bà ta giận dữ mắng chửi.

Lần này, tôi không thèm ý bà ta mà đích thân đi phòng ngủ, tìm thấy di ảnh bố tôi bám đầy bụi góc phòng. Đây là ý nghĩa duy nhất của việc tôi trở về.

“Mẹ thật là quá tệ rồi! Không dựa của mẹ sao? Sao mẹ không đi tìm mà mượn tiền?”

Tôi ôm khung ảnh lòng, đáp bà ta.

Nghe thấy tôi nói như thì gương của mẹ tôi cứng đờ. Tôi đoán chắc bà ta đã đi mượn tiền rồi, có lẽ bị mợ tôi đuổi về. Những năm chỉ có bà ta đưa tiền cho tôi, chứ mợ chưa bao giờ trả bà ta một xu.

“Không vay tiền được thì mẹ thử tìm con trai nuôi của mẹ xem? Anh ta chắc chắn không nỡ nhìn mẹ mình bị xã hội đen chặt đứt tay chân đâu nhỉ?”

Mẹ tôi vốn sĩ diện, vẻ của bà này chắc bà đã hỏi rồi: “Anh mày sắp cưới rồi, mày không giúp thì thôi, có tiền nhàn rỗi. Mai là thứ Hai, mày theo tao đi ký hợp đồng bán đi.”

Đúng lúc này chuông cửa reo, là Chu Vĩ. 

“Anh, anh rồi!” Tôi cố chịu ánh mắt ghê tởm của gã, thân mật chào hỏi.

“Mẹ đang nói chuyện bán trả nợ, con thì thấy anh sắp cưới rồi, thứ mà anh đang thiếu nhất chính là tân hôn mà.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương