Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Tối ba mươi Tết, tôi vô tình nhắc đến căn hộ đứt hồi tuần trước.
Đó là một căn hộ rộng rãi ở khu chung cư mới ngay trung tâm thành phố, diện tích trăm mươi mét vuông, mỗi tầng chỉ có một căn và có thang máy riêng, khu dân cư cũng thuộc loại cao cấp. Tôi và xem ưng ngay, cắn răng luôn mà không trả góp.
Họ hàng xung quanh ai nấy đều rôm rả chúc mừng, chỉ riêng mẹ tôi ngồi một bên ánh mắt dần hoe đỏ.
Tôi cứ ngỡ bà đang mừng cho vợ tôi.
Ai ngờ, giây sau mẹ tôi đưa tay lau nước mắt khóc nói:
“Con gái mẹ đúng là có phúc, lấy được người giỏi giang. Còn trẻ mà được ở nhà đẹp này, không thằng em trai số khổ… Đến giờ vẫn chưa cái nhà, mẹ tôi nghĩ mà đau lòng lắm chứ.
Nụ cười trên tôi và lập tức cứng đờ, không cười nữa.
Không khí quanh bàn ăn chợt đông cứng lại, mãi đến bác cả đứng dậy nâng ly chúc rượu, câu mới được kéo sang hướng khác.
Mẹ tôi cũng nhanh chóng chưa có gì xảy ra, tươi cười uống rượu rồi gắp thức ăn và trò vui vẻ mọi người.
Nhưng suốt đó, tôi không còn tâm trí đâu mà tham gia nữa. gương tươi hoa của mẹ lòng tôi bỗng chùng xuống, tâm trí trôi về những ngày rất xa…
nhỏ, tôi cực kỳ ghét ăn gừng.
Ngoài gừng ra, thứ gì tôi cũng ăn được. Riêng gừng— bất kể là thái sợi, cắt lát hay băm nhuyễn— cứ hễ cắn phải là sẽ buồn nôn. Tôi thà ngồi mười phút nhặt từng miếng ra khỏi đĩa còn hơn nuốt trôi cùng .
Trớ trêu thay, cả mẹ tôi đều mê gừng mà đặc biệt là gừng sợi. Một ăn năm món hết ba món có gừng, trong đó món là gừng sợi.
Hồi nhỏ, tôi từng nhẹ nhàng nói mẹ: con không thích ăn gừng, mẹ có nấu ít món có gừng được không?
Mẹ chỉ cười nói gừng tốt cho sức khỏe và tôi phải tập ăn, hôm đó trở đi món trong nhà cũng có gừng. nhỏ đến lớn, ăn tôi cũng kiên trì gắp bỏ gừng ra khỏi đĩa, mưa gió không ngăn .
Mẹ còn thích rắc bột gừng lên ăn. Những món đó tôi hoàn toàn không nuốt , nhưng trong nhà cứ vài hôm lại xuất hiện.
Nhiều năm trôi qua, cơ tôi dần phản ứng mạnh đến mức chỉ cần ngửi mùi gừng là buồn nôn. Có một hôm, không chịu nữa tôi lại đề cập mẹ này.
Mẹ nghe tôi nói liền đặt đũa xuống, mỉm cười tôi: “Trần Hân, con nói thật cho mẹ biết đi… Có phải con đang muốn yêu đương mới lấy cớ để giảm cân không? Nói mẹ nghe, con đang định thu hút ánh của cậu con trai ?”
Tôi sững lại.
đó, tôi mới học lớp tám.
Vì đủ mọi lý do, trong nhà tôi lúc cũng có gừng. Cũng chính vì tôi nhỏ ăn uống rất kém, người gầy gò ốm yếu mãi. Mãi đến lên cấp ba được chuyển sang ở ký túc xá, tình trạng mới dần cải thiện.
Có người mẹ sao tôi thấp bé và gầy gò vậy, mẹ chỉ cười vui vẻ đáp: “Con bé này nhà tôi nuôi bị chiều quá mới vậy. kén ăn nhỏ cái này không ăn, cái kia không đụng tới khiến chúng tôi cũng hết cách rồi.
Mỗi lần nghe vậy tôi chỉ thấy lòng mình trống rỗng, muốn phản bác mà không biết phải nói gì.
Mãi đến một năm nọ, tôi được nghỉ hè và về nhà thăm gia đình. hôm đó, tôi bất ngờ phát hiện chẳng có món có gừng sợi. Ngạc nhiên quá, tôi mẹ sao hôm nay không cho gừng vào món ăn.
Mẹ trong bếp bưng ăn ra nghe vậy chỉ cười cười, giọng pha chút bất đắc dĩ: “Em trai con không thích ăn gừng, chỉ cần có một chút là không chịu ăn . Giờ nấu ăn trong nhà mẹ đều không cho gừng vào nữa.”
Nghe đến đó, tôi chec lặng tại chỗ.
Đúng lúc ấy, em trai tôi chơi bóng về. Mẹ vội vàng đặt đĩa thức ăn xuống cười tươi chạy ra đón, vỗ nhẹ tay trách yêu: “Đi rửa tay đi con, rồi ăn .”
Tôi đứng một bên, lặng lẽ cảnh mẹ con họ thân thiết tình cảm. Lòng bị nhấn chìm trong làn nước lạnh ngắt.
Là sao? Em tôi không ăn được gừng, chỉ vì vậy mà cả nhà ngưng luôn việc nấu nướng gừng?
còn tôi? Hồi nhỏ, tôi cũng không ăn dù chỉ một miếng. Vậy mà mẹ vẫn kiên trì nấu từng , ngày cũng có.
Tại sao cùng một , cách mẹ đối xử tôi và em trai lại khác nhau đến ?
Lúc ấy tôi mới hiểu: ra trong nhà, không phải lúc cũng bắt buộc phải có gừng. Không ăn được gừng cũng không có nghĩa là kén chọn hay điệu đà. Chỉ cần nói không ăn gừng, cũng có được tôn trọng và được cảm thông …nhưng quan trọng nếu người đó không phải là tôi.
2.
khiến tôi lạnh lòng mẹ, không chỉ có mỗi việc đó.
nhỏ tôi học rất giỏi và ngoại hình cũng ưa , tên tôi luôn có trên bảng vàng danh dự của trường. Thầy cô ai cũng quý mến khiến mỗi lần mẹ đi họp phụ huynh đều nở mày nở , bà được giáo viên chủ nhiệm khen ngợi cùng các phụ huynh khác ngưỡng mộ. Họ còn mẹ bí quyết nuôi dạy con.
Ấy vậy mà mẹ rất hiếm mới cho tôi. Trong điều kiện gia đình không hề tệ, tôi lại phải mặc lại quần áo cũ mà chị họ để lại.
Tôi từng xin mẹ vài bộ mới, nhưng mẹ lại nói: “Giáo viên nói con là đứa con gái xinh nhất khối rồi, không cần tô vẽ thêm nữa. Học sinh chú tâm vào học hành, đừng suốt ngày nghĩ tới đỏm dáng.”
Hồi đó tôi còn chưa hiểu ‘ đỏm dáng’ nghĩa là gì. Tôi chỉ biết em trai tôi vào tiểu học, mẹ sắm cho đôi giày hàng hiệu vài ngàn tệ còn cho ba lô và đồng hồ cũng toàn xịn.
tình cảnh đó tôi chỉ biết khóc và tại sao, em trai còn nhỏ vậy mà lại được toàn thứ đắt tiền dễ hỏng. Còn tôi lại chẳng đòi hàng hiệu, chỉ muốn vài bộ mới thôi mà lại không ?
Tôi không ngờ, câu ấy khiến mẹ giận đùng đùng. tôi sầm lại chỉ thẳng vào tôi mà quát: “Mày chị mà không chịu được em mình tốt hơn à? Em mày là con trai, con trai phải có xịn nếu không bạn bè sẽ coi thường! Tao mày, mẹ mày có để mày không có mặc không? Bày cái đưa đám đó ra cho ai coi? Nuôi mày lớn này, mẹ còn thiếu nợ mày à?”