Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Có thời gian, chồng tôi phải liên tục đi công tác khắp nơi đến mức không có nổi một chỗ tử tế để ngả lưng. Còn tôi thì ngày đêm đảo lộn, ngày chỉ ngủ chưa đến bốn tiếng.

Đỉnh điểm căng thẳng nhất, hai đứa ôm nhau khóc òa ngay căn nhà thuê bé xíu rồi lại lau nước mắt tiếp tục bước tiếp.

Tất cả những điều mẹ tôi rõ… ấy rõ ràng là đã hết tất cả.

Chỉ là… tôi ít khi kể với bố mẹ những nhọc nhằn mà phải chịu. Một phần vì không muốn họ lo lắng một phần vì tôi là đứa con luôn giỏi giang từ bé nên không muốn để họ chật vật yếu đuối.

sau này, khi mọi thứ dần tốt hơn thì tôi đã đôi lần chia sẻ.

Thế mà lòng mẹ, tôi là người vậy? Cô con gái luôn cố gắng hết xông pha ở ngoài xã hội, cuối chỉ là một người ‘lấy chồng giàu rồi được nuôi cả đời’?

Tất cả cố gắng tôi, mẹ chưa nhìn . Còn thành quả tôi, mẹ lại quy hết về phía chồng tôi. Đến mức sau lưng tôi, mẹ có thể thản nhiên nói với cháu gái mấy lời thế.

Tôi không nói nên lời. Gương mặt tái nhợt tôi khiến chồng không đành lòng, anh vẫn tiếp tục nói với giọng trầm thấp: “Em còn nhớ lần mẹ em mời vợ chồng về quê ăn Tết không? lần vậy trước khi về bố mẹ em lại gọi vài ngày trước, nói mấy chuyện linh tinh. Nào là con gái nhà đi làm ăn Tết đưa về cho bố mẹ mười tới hai mươi nghìn tệ, nào là con nhà khác tặng mẹ vòng vàng to đùng, rồi thì bố em khen đồng hồ đồng nghiệp đeo đẹp thế nào, rồi nhóc con nhà chú kia đòi đồ chơi đắt tiền thoại gập màn hình…”

Anh nhăn mày, giọng có phần giễu cợt: “Anh không hiểu nổi, một đứa học sinh tiểu học thì cần thoại gập để làm gì?”

Rồi anh khẽ khô khốc: “ vẫn chưa phải chuyện tệ nhất, mà em còn chưa đâu nhỉ?”

Anh ngước lên nhìn tôi, ánh mắt chậm rãi đến chua xót:

lần về quê ăn Tết, em em dâu bếp nấu nướng. Anh định phụ một tay thì bố mẹ em lại ngăn lại.”

“Tưởng đâu chỉ là tư tưởng cũ kỹ người già không muốn đàn ông bếp, ngờ lại là chuyện khác.”

Chồng tôi nói đến đây thì bật khẩy, giọng lạnh băng.

“Anh ngồi xuống là bố mẹ em đã chạy lại bắt chuyện. Hôm nay thì kể em em công việc không ổn định lương thấp nên nuôi gia đình vất vả. Ngày mai lại than bị sếp chèn ép nên không được thăng chức, rồi hỏi anh có thể giúp chuyển chỗ làm tốt hơn không.”

thì nói em dâu đi làm chăm con khổ sở, họ xót xa vì nó vất vả quá. thì lại nhắc đến chuyện cháu lớn rồi, hỏi anh có quen lo được nhà khu học tốt không.”

Chồng tôi nhạt, ánh mắt đầy chua chát: “Còn em em thì ? ấy ngồi ngay bên cạnh lại giả vờ chẳng gì, nó dán mắt thoại ra vẻ chẳng liên quan đến . Mọi chuyện để hai ông già đứng ra đòi hỏi thay.”

Giọng anh một gay gắt, vẫn cố kiềm chế:

“Còn em thì ? lần về nhà là tay xách nách mang, chẳng bao giờ về tay không. Em mua quà cho bố mẹ, mua đồ cho cả nhà em lại thêm đồ đạc nhà, rồi còn chạy vạy cho cháu học ở trường điểm quận. Bao nhiêu vẫn chưa đủ, giờ còn phải lo cả công việc sinh hoạt vợ chồng nhà nó nữa à?”

“Lý do luôn là: ‘Con gái đã ổn định rồi, giúp đỡ em còn khó khăn một chút’. anh hỏi thật nó khó khăn gì, con thì mới có một đứa. Nhà xe do bố mẹ cho, con thì ông trông giúp. Hai vợ chồng có việc làm, tuy lương không cao thật đâu đến mức không đủ sống?”

Chồng quay sang nhìn tôi, giọng dằn xuống chữ: “Bố mẹ em còn có em tháng gửi tiền sinh hoạt, chưa tính đến họ lại còn có lương hưu. Mấy năm nay, nhà có gì lớn là do em đứng ra mua sắm. Vậy thì rốt cuộc, mới là người cần được giúp đỡ?”

Anh nhíu mày, giọng nghẹn lại: “Cả hai vợ chồng đi làm tổng thu nhập một tháng chỉ 5 tới 6 nghìn tệ, thế mà muốn con phải học trường điểm từ tiểu học đến cấp ba. Tiểu học đã đòi thoại gập gần chục nghìn tệ rồi đồ chơi mô hình, quần áo toàn hàng hiệu. Còn chị gái với anh rể thì dịp lễ Tết lại chở cả xe quà về, mà họ thì nhận lấy không chút ngại ngần.”

Anh nói một mạch, càng nói càng buồn cuối chỉ lắc đầu thở dài: “ mà không mệt cho được…”

lời chồng nói dội lòng tôi đợt sóng lạnh. Rất nhiều chuyện, tôi đã không để tâm.

còn nhiều chuyện hơn nữa, tôi thậm chí chưa đến.

Đêm hôm tôi không ngủ được. Sáng sớm hôm sau, tôi vội vàng đến nhà bố mẹ.

5.

bước chân khu chung cư, tôi tình cờ mẹ đang xách túi đồ ăn từ chợ về. Tôi định cất tiếng gọi thì chợt đang nói chuyện thoại.

Giọng mẹ ríu rít vang lên, phấn khởi nhặt được món hời: “Anh yên tâm em coi kỹ rồi, căn đầu tiên dãy trước là dãy thấp nhất cả khu, chỉ có sáu tầng thôi. bảo gọi là gì đấy… à đúng rồi là nhà kiểu tây! Ừ, tên thôi đã sang!”

ha hả, giọng đầy tự hào: “Nhà này sáng sủa lại thoáng mát! Một trăm năm mươi lăm mét vuông đấy, tuy không rộng bằng nhà con gái em, thế là tốt rồi. Dù là nhà khu có trường học.”

Tôi đứng cách không xa, chữ một. Mẹ không quen dùng tai , nên giọng người bên kia vọng ra rất lớn.

‘Tại lại là nhà gần trường? Nhà là mua cho ?’

lòng tôi dâng lên một nỗi nghi ngờ mơ hồ, rồi mẹ trả lời: “Tiền à… ba triệu tệ… còn phải sửa sang lại…”

“Tiền không thành vấn đề.” Mẹ tôi bật sảng khoái: “Mấy năm nay con gái em gửi sinh hoạt phí , hai ông già tụi em có tiêu gì đâu. Lương hưu để dành được một khoản kha khá. Chẳng phải là để dùng này ?”

“Không đủ thì đã ? Còn có con gái em kia mà. Đến để con bé bỏ ra hai triệu tệ, giúp em nó mua căn nhà rộng rãi. Còn nội thất nữa, nhất định phải làm cho đàng hoàng. Nhà đã ba triệu tệ mà bỏ vài chục nghìn để sửa sang thì phí lắm, ít nhất phải một trăm nghìn tệ mới xứng.”

“Yên tâm đi, con gái em có tiền!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương