Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/40UTa763ra
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tô Lân đi theo lên xe ngựa, một đường trở về Từ gia, ta vén màn xe, nhìn bóng Ngụy Gia Diệu dần nhỏ lại mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tên Ngụy tú tài kia không giống người tốt.” Tô Lân cẩn thận mở lời.
Ta phụ họa gật đầu: “Phải đó, quả thật không giống người tốt, ta phải tránh xa hắn mới được, phụ thân đã nói rồi, quân tử không đứng dưới bức tường nguy hiểm.”
Miệng nói như vậy, trong lòng ta lại càng thêm sợ hãi, sợ hãi chuyện hủy hôn mà hắn ta vừa nói.
Ta của bây giờ chắc chắn, ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện này, nhưng tiếng lòng của hắn ta lại tự tin đến thế, không giống như nói bừa.
Tô Lân thấy ta không giận, không khỏi yên tâm: “Hôm nay không biết vì sao trong lòng ta luôn có chút bất an, xem ra ta phải viết thư về, mời mẫu thân ta đến một chuyến rồi.”
“Mời bá mẫu đến ư? Vì sao?” Ta có chút nghi hoặc, chuyện này đâu liên quan gì đến sự bất an trong lòng hắn chứ?
“Đương nhiên là vì hôn sự, chuyện này ta không thể tự mình quyết định, phải mời trưởng bối đến.” Tô Lân phe phẩy quạt, vẻ mặt lại mang theo sự cẩn trọng và lo lắng: “Từ tiểu thư, nàng có gì không hài lòng về ta không? Hay là nàng… không muốn gả cho ta?”
Lần này đến lượt ta sững người, đối diện với đôi mắt chứa ý cười của hắn, ta chỉ cảm thấy hai má nóng bừng, nói chuyện cũng lắp bắp: “Ta… ta không phải…”
Thấy vẻ ngoài lúng túng của ta, sự bất an của Tô Lân giảm đi một nửa: “Nếu đã không phải, vậy ta coi như nàng đã đồng ý rồi nhé.”
Đầu óc ta nhất thời có chút phản ứng không kịp, vô thức hỏi lại: “Đồng ý chuyện gì?”
Tâm tình của Tô Lân vui vẻ, giọng nói mang ý cười: “Đồng ý gả cho ta.”
Ta chỉ cảm thấy có thứ gì đó nổ tung trong đầu, cả người như đang trong mơ, có chút không chân thực.
Mỗi bước mỗi xa
Xe ngựa đã về đến nhà, ta lơ mơ được Tiểu Nguyệt dìu xuống xe, một đường về đến viện của mình.
Lời nói của Tô Lân vẫn còn văng vẳng trong đầu ta, ta không hề bài xích, ngược lại vô cùng vui mừng, nhìn những bông hoa ngoài cửa sổ cũng có thể mỉm cười, khiến Tiểu Nguyệt cùng mấy nha hoàn trêu chọc.
Ta giả vờ quở trách mấy câu, nhưng nụ cười trên mặt thì không hề tắt đi.
Tiểu Nguyệt thấy vậy liền dừng lại, rất nhanh nói sang chuyện khác: “Tiểu thư, vừa rồi nô tỳ nghe nói, lần này tiệc thọ của phu nhân chuẩn bị làm lớn lắm, mời không ít người, đến lúc đó phủ mình cũng sẽ náo nhiệt một chút.”
[ – .]
Trong lòng ta khẽ động, quay người hỏi nàng ấy: “Sư trưởng thư viện có phải cũng sẽ đến không?”
Tiểu Nguyệt có chút không chắc chắn: “Chắc là sẽ đến ạ, lão gia quanh năm tài trợ học trò, những năm trước trong phủ có tiệc gì đó, sư trưởng đều sẽ dẫn vài học trò cùng đến dự tiệc.”
Trong lòng ta đã có tính toán, Ngụy Gia Diệu đang để mắt đến gia đình ta, cho dù sư trưởng không dẫn hắn ta đến, hắn ta cũng nhất định sẽ tìm cách đến.
Đến rồi, vậy thì tìm cách, tốt nhất là khiến hắn ta vấp một cú thật đau, sau này đừng có lảng vảng trước mặt ta nữa.
Nghĩ vậy, ta mới hơi yên tâm, tĩnh tâm chờ đợi tiệc thọ của mẫu thân.
—
Vào ngày tiệc thọ của mẫu thân bận rộn vô cùng, Tô Lân tự nguyện giúp phụ thân ta tiếp đãi khách khứa, còn ta thì ở lại hậu viện tiếp đãi các tiểu thư đến chúc thọ.
Tiểu Nguyệt vẫn luôn sai người theo dõi Ngụy Gia Diệu, thấy nàng ấy đến hồi báo, ta liền tìm cớ chuẩn bị về viện của mình một chuyến.
Giữa đường, quả nhiên ta đã gặp Ngụy Gia Diệu.
Ta giả vờ hoảng sợ cầm quạt che mặt, vội vàng mở miệng: “Đây là hậu viện, hôm nay phân bàn tiệc, sao ngươi lại ở đây?”
Ánh mắt kinh ngạc của Ngụy Gia Diệu thoáng qua, nghe lời ta nói liền hoàn hồn, cúi người hành lễ: “Tiểu sinh chỉ là đi nhầm đường, đắc tội Từ tiểu thư, vô cùng xin lỗi.”
[Không ngờ Từ Tri Uẩn lại xinh đẹp đến vậy, quả nhiên rất xứng với ta.]
Nghe tiếng lòng của hắn ta, trong lòng ta cười lạnh, xứng với hắn ta? Rùa ba ba mới là xứng với hắn ta nhất!
“Nếu ngươi đã đi nhầm đường, ta sai người tiễn ngươi ra ngoài đi.” Ta khẽ nói, lộ ra một nụ cười ôn hòa.
Ngụy Gia Diệu nhìn ngây người, nửa ngày mới hoàn hồn, thấy ta định đi, liền vội vàng gọi ta lại: “Từ tiểu thư, ta…”
Ta dừng bước, mỉm cười hỏi: “Ngụy tú tài còn có chuyện gì sao?”
Tiếng lòng của Ngụy Gia Diệu lúc này rất hỗn loạn, cứ lặp đi lặp lại ba chữ “nói hay không”.
Ta bình tĩnh nhìn hắn ta, muốn nghe xem hắn ta có thể nói ra lời vô liêm sỉ gì.