Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Văn án:
Sau khi xuyên không được mười năm.
Phu quân ta đã ba lần mở miệng đòi nạp thiếp.
khóe mắt ta nước, hắn nhíu mày lại có chút không kiên nhẫn:
“Thu cái bụng dạ nhỏ nhen của nàng lại đi. A Uyển là ân cứu mạng của ta, nàng bây giờ không nơi nương tựa, ta chỉ coi nàng như muội muội mà thôi.”
Ta gật .
Vào lúc ta thật sự không nghe rõ hắn đang nói nữa.
Bởi mắt ta đang dán chặt vào dòng chữ bất ngờ giữa hư không.
Là dòng !
Ta kích động mức suýt nhảy dựng .
Đã mười năm rồi!
Lão nương cuối cùng cũng được hy vọng có trở về rồi!!!
…
Chương 1
Lúc Lục Đình Chi dẫn theo Trần Uyển xông vào viện của ta…
Ta đang cầm một cây kim thêu, buồn chán mức chỉ ngồi thêu khăn tay.
Ngày tháng quá đỗi vô vị, ta luôn phải tìm một cái đó g.i.ế.c thời gian.
Chỉ là đã mười năm trôi qua, thứ ta thêu ra… vẫn t.h.ả.m hại không nỡ nhìn.
Động tĩnh lớn lúc Lục Đình Chi bước vào làm ta giật , tay lệch một chút, kim đ.â.m thẳng vào thịt.
Chính vào lúc , dòng đột nhiên giữa không trung.
【Oa oa oa! Từ đây chính thức mở màn cuộc sống đấu đá nội trạch của chính bảo bảo rồi! Tung hoa, tung hoa~】
【 phụ đúng là vừa ngốc vừa thảm. Đã là xuyên không rồi mà lại chẳng có bàn tay vàng nào hỗ trợ, đúng chuẩn pháo hôi.】
【Cho nên nàng ta rất nhanh sẽ xóa sổ thôi. Nói thật nhìn nàng ta như vậy cũng đáng … phải chi nàng ta : vào ngày tiết Trung Nguyên, nàng ta chỉ cần ôm tượng Phật ngọc trên bàn thờ ở Phật đường rồi nhảy vào cái giếng khô sau viện, là có trở về đại rồi.】
【Đáng tiếc, hôm đó có thích khách ám sát nam chính, nàng ta vì chắn một kiếm thay hắn, thế là c.h.ế.t luôn.】
【Ai bảo nàng ta chắn kiếm thay cho hắn chứ! Tới c.h.ế.t rồi mà vẫn gây ghê tởm người khác, vì nàng ta mà nam chính cảm áy náy, khiến nam chính hiểu lầm nhau trăm chương! Bộ không chọn cách c.h.ế.t nào tốt hơn sao?!】
Ta trừng mắt nhìn chằm chằm vào dòng chữ bất ngờ trong hư không.
?
Đây là ư?!
Là đồ vật của đại!
Còn sợ rằng là đang mơ, ta không buồn ý ngón tay đang rỉ m.á.u mà lén cấu mạnh một cái vào cánh tay .
Ta đau mức suýt kêu thành tiếng, nước mắt lập tức chực trào.
Lục Đình Chi lại tưởng ta đang bất mãn hắn.
Hắn lập tức tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn:
“Thu cái bụng dạ nhỏ nhen của nàng lại đi. A Uyển là ân cứu mạng của ta. Nàng bây giờ không nơi nương tựa, ta chỉ coi nàng như muội muội mà thôi.”
Ta: “Rồi rồi rồi…”
Lải nhải cái vậy, đừng cản trở ta xem chứ.
Không ngờ hắn nghe vậy, sắc mặt càng lạnh.
“Tống Ninh, thái độ của nàng là đấy?”
“Nàng tuy là chính thê của ta, cũng nên thân phận của ở đây chứ? Dù cho A Uyển có là cô nhi, nàng cũng đừng mong khi dễ nàng ”
Ta: “???”
Còn chưa kịp ta mở miệng, Trần Uyển đã run run quỳ sụp xuống:
“A Uyển thân phận thấp kém, khác biệt một trời một vực , A Quyển tuyệt nhiên không vì mà khiến cho tướng quân và bất hòa. Nếu thật sự không dung nạp được A Uyển… vậy A Uyển… vẫn là rời đi thôi…”
Nàng ta càng nói càng nghẹn ngào, giọng mang theo chút bi .
Hai người … đúng thật phiền c.h.ế.t được.
Ta khẽ nâng mi mắt, nhìn rơi người hai.
Chỉ một cái liếc mắt ta liền khựng lại.
Đây đúng là một vị đại mỹ .
Da trắng như tuyết, má phấn môi hồng.
Dù ta đã qua rất nhiều giai nơi kinh thành, vẫn phải thừa nhận Trần Uyển quá mức sắc.
Nhất là lúc , đôi mắt ngấn lệ cùng thân đang run run, càng khiến nàng ta trông đáng lạ.
đã bắt xót rồi.
người xót nàng ta hơn tất … lại là Lục Đình Chi.
Đôi mắt hắn dâng một tầng đau lòng xen lẫn áy náy.
Hắn vội vàng đỡ Trần Uyển đứng dậy, rồi quay sang nhìn ta mắt lạnh hơn băng tuyết.
“Ta nàng có tính hay ghen. nếu còn ta phát ra nàng dùng thủ đoạn hạ lưu như thế A Uyển nữa… thì đừng trách ta lấy danh nghĩa thất mà hưu nàng!”
[Thất : Là bảy lý do người chồng có đơn phương đuổi chính thất khỏi nhà.]
Tim ta chợt nhói .
Đối diện mắt xa lạ và lạnh lẽo của hắn…
Ta có một thoáng… mơ hồ lạc lõng.
…
Ta dường như đã sắp quên mất, ta và Lục Đình Chi từng… có lúc cũng ân ái mặn nồng.
Ta là linh hồn xuyên tới.
Thân thế ban của cơ vốn là nhi một vị tiểu quan
Phụ mẫu nàng vì ham giàu sang của phủ Trấn Bắc Hầu, nên vào lúc kinh thành đều đang tránh như tránh tà, bọn họ lại vội vàng dâng mỹ như hoa như ngọc là nàng cho một Lục Đình Chi đã phế đi hai chân.
Nguyên chủ khi đó không muốn lấy một kẻ phế , nên đêm trước đại hôn đã nhảy xuống hồ tự vẫn.
Cũng chính lúc , ta đã xuyên tới.
chưa kịp thở một hơi, ta đã nhét vào kiệu, gả thẳng Trấn Bắc Hầu phủ.
Ban , Lục Đình Chi cực kỳ chán ghét ta.
Hắn từ nhỏ chính là thiên chi kiêu tử, có được thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối, tình sâu nghĩa nặng.
Chỉ tiếc chiến trường đao vô tình, đôi chân hắn đã phế.
Thanh mai trúc mã kia phụ mẫu nhẫn tâm chia uyên rẽ lứa mà gả nàng cho người khác.
Còn hắn thì ép lấy một t.ử xa lạ môn hộ thấp như ta, chỉ vì hợp tuổi xung hỉ.
Lúc ta vừa xuyên tới, bản thân chỉ là một cô bé mười tám mười chín tuổi, cái cũng mới lạ, mặt mũi còn dày tấc.
Vậy nên dẫu hắn đối ta có lạnh lùng đâu, ta cũng không hề nản chí.
Trong lòng còn thật sự cảm tiếc cho hắn: trẻ như vậy mà lại phải sống nửa đời tăm tối trên xe lăn…
Huống chi… hắn còn đẹp mức làm người ta nghẹt thở.
Ta chưa từng gặp nam nào tuấn mỹ hơn hắn.
Một người như vậy… lẽ nào lại phải ngồi trên xe lăn sống cuộc đời mờ nhạt hay sao?
…