Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fulujWJsj
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
“Tôi chưa từng thấy nhà ai con dâu sinh ra một đứa con gái vô dụng, mà còn dám trơ mặt ở cái trung tâm nghỉ dưỡng sau sinh đắt đỏ thế này! mặt cả nhà Hứa!”
“Còn nhà tôi thì giỏi giang hơn hẳn, sinh cho tôi một thằng cháu đích tôn bụ bẫm. Công lớn như thế còn không bằng cô ?”
“Tần Hiểu Nhã, nếu cô biết điều, thì ngoan ngoãn nhường lại đi. Biết đâu tôi còn miễn cưỡng cho cô cơ hội sinh cháu trai. Còn không thì cứ chờ Hạo Phong ly hôn với cô đi, một bà mẹ đơn thân, con nhỏ dắt díu, ra đường ngủ cũng chẳng ai thương!”
Tôi sinh xong, người còn yếu ớt chưa vững, bà ta đã chặn ngay trước mặt tôi. Gương mặt cay nghiệt, giọng điệu chua ngoa, hoàn toàn khác với vẻ hiền lành giả tạo khi tôi còn mang thai.
Em chồng – Hứa – cũng cạnh phụ họa, ánh nhìn tôi đầy khinh thường.
“Cứ tưởng bản lĩnh thế nào, ai ngờ bụng lại chẳng ra ! Lỡ mà làm tuyệt giống nhà Hứa thì gánh nổi không? Theo tôi, nên quỳ xuống trước bài vị tổ tiên Hứa xin lỗi trước đã. Sau đó thì nịnh mẹ tôi vui vẻ, phục vụ bà chu đáo . Mẹ tôi không người không có tình có lý, thấy biết điều thì cũng có thể bỏ qua sinh con gái lần này.”
Nhìn cái cách mẹ con kẻ tung người hứng, tôi lập hiểu ra:
Chờ lúc mẹ tôi đi làm thủ tục nhập viện, liền lộ mặt thật.
Mượn cớ con gái để sỉ nhục tôi, mục đích chính là muốn mặt dày cướp ở .
Đáng tiếc là, tôi vốn chẳng dạng cam chịu nuốt đắng bụng.
thân thể còn chưa hồi phục, nhưng sức chiến đấu thì vẫn nguyên vẹn.
Tôi khẽ cười lạnh tiếng, vơ ngay chiếc ly thủy tinh bên cạnh ném xuống sàn vỡ toang.
Tiếng động đủ lớn để thu hút mọi ánh nhìn trong trung tâm.
Rồi tôi nâng cao giọng, bắn thẳng một tràng về phía mẹ chồng:
“Thương con gái bà như thế, không thấy bà móc ra mà đặt cho nó cái tử tế? Lớn tuổi rồi, không ngờ mặt dày cũng tăng theo. không bỏ, mà lại thèm khát cái của con dâu — đúng là giỏi vung tiêu người khác!”
“Thấy người ta có ở thì sinh lòng tham, nếu bà thích giành đến , không thử giành luôn cả… suất chết đi cho gọn?”
Tôi chưa kịp dừng, lại quét ánh qua em chồng:
“Còn cô, mẹ thì thôi, chồng vẫn còn đó. lại vác xác về nhà mẹ đẻ nằm ở ? Hay là chồng cô chán cô tới mức, cô sinh con trai cũng chẳng cứu vãn nổi tình cảm? Làm phụ nữ mà sống đến mức ấy, cũng coi như thất bại rồi đấy.
Mẹ thì tham lam tính toán, một xu không bỏ cho con gái. Chồng thì lạnh nhạt dửng dưng… Cô không thấy mình đáng thương ?”
Người ra người trung tâm vốn đông, lại toàn phụ nữ — mà phụ nữ thì chẳng bao giờ từ chối một thị phi ngon lành.
Tôi dứt lời, đã thấy xung quanh rộ những tiếng thì thầm, trỏ.
“Làm mẹ chồng thì keo kiệt đã đành, đằng này người ta là mẹ ruột, bỏ cho con gái ở đàng hoàng, mà bà còn có gan đòi cướp đi cho con mình… Vô lý thôi chứ?”
“Ừ đúng rồi, nãy tôi đi ngang còn nghe thấy bà ta nói oang oang, giờ thì biết mặt thật luôn. Chưa từng thấy ai trơ trẽn !”
Trước ánh của đám đông, mẹ chồng tôi mặt đỏ gay vì giận lẫn xấu hổ, ngón run rẩy tôi nhưng chẳng thốt nên lời.
Em chồng cũng bị mặt đến mức quay đi, cố che mặt mà lủi trong .
2.
Tôi đâu thể để cô ta dễ dàng rút lui như thế?
Tôi lập giữ chặt lấy cô ta, giọng chất vấn dồn dập:
“ ? rồi còn hùng hổ lắm cơ mà? Dựa hơi mẹ làm càn, bây giờ bị nói vài câu lại không dám nhìn ai ?”
Nhờ được mẹ chăm sóc kỹ lưỡng trong suốt thai kỳ, sinh con được một ngày, tôi vẫn còn khỏe khoắn và tỉnh táo hơn Hứa nhiều.
Cô ta vùng vẫy mãi không thoát được, cả gương mặt đã sắp khóc òa ra.
Lúc này, một giọng đàn ông vang ngoài đám đông đang tụ lại trước cửa:
“Mọi người đây làm thế?”
Là chồng tôi — Hứa Thanh Phong.
Mẹ chồng tôi lập như thấy được cứu tinh, lao tới níu lấy cánh anh, gào khóc như thể oan ức lắm:
“Con trai ! Cuối cùng con cũng đến rồi! Mẹ với em con sắp bị con bắt nạt đến chết rồi đây này!”
“Có mẹ?” — anh hỏi, vẫn không thèm liếc tôi lấy một cái, mà vội vàng chạy về phía mẹ và em gái.
Tôi đó, trái tim lạnh đi một nửa.
Mẹ chồng tôi liếc quanh một vòng, vội vàng xua đám đông đang hóng rồi kéo anh ta làm bộ tủi thân, nghẹn ngào kể lể:
“Tại em con yếu quá, lại chẳng có ai bên cạnh. Mẹ nghĩ nếu nó ở nhà còn con trung tâm, mẹ chạy qua chạy lại mệt quá.
Nên mẹ thương lượng với con, bảo để em nó đến đây ngủ tạm sofa cũng được, mẹ tiện chăm cả bên. này đắt như thế, một mình con ở cũng… uổng.”
“Nhưng con thì không chịu! Không những không chịu, còn mắng mẹ với em con một trận te tua! Chưa hết, còn gọi cả đám người lạ đến xem, khiến mẹ với em con mặt muốn chết!
Em con sinh xong, đang yếu thế này, nếu bị kích động rồi xảy ra … mẹ cũng sống không nổi! Đến lúc đó, con chính là… người gián tiếp giết người đấy!”
Mẹ chồng lật trắng thay đen một lượt, sắc mặt Hứa Thanh Phong lập tối sầm khi quay sang nhìn tôi.
Thấy anh ta chẳng cần hỏi han, phân biệt đúng sai mà đã định nổi đóa với tôi, tôi khẽ cười lạnh tiếng, chủ động tiếng trước:
“Ở hành lang có gắn camera giám sát, rồi cũng bao nhiêu người chứng kiến. Anh chắc là muốn tin lời mẹ anh một chiều?
Đừng quên, vì sinh con cho anh mà tôi suýt chết một lần đấy…”
Tôi còn chưa nói hết, anh ta đã kiên nhẫn ngắt lời, cau mày hét :
“Mẹ là người lớn, cho bà có sai đi chăng nữa thì em cũng nên nói riêng với bà. lại làm bà mặt trước bao nhiêu người như thế?
Đây là cách dạy dỗ của nhà Tần ? Tần Hiểu Nhã, mau xin lỗi mẹ anh ngay!”
Tôi vốn còn muốn xem xem anh ta có chút lương tâm nào không. Nhưng đến nước này thì khỏi cần kỳ vọng nữa. Đã thế thì tôi cũng chẳng cần nín nhịn làm .
Tôi thẳng tát anh ta một cái “chát” thật vang, rồi mắng:
“Hứa Thanh Phong, não anh bị lừa đá rồi đúng không? Cái ở này là mẹ tôi bỏ ra đặt cho tôi, nhà Hứa các người có bỏ ra một xu nào không? tôi nhường cái ?”
“Còn mẹ anh — cái bà già giả tạo đó — trước mặt anh giả vờ đáng thương, chứ sau lưng thì ngấm ngầm giở trò! Anh muốn tôi trích xuất camera cho anh xem bộ mặt thật của bà ta không?
Trên đời này chắc có mình anh là bị bà ta dắt mũi đến mức này mà còn tưởng mình hiếu thảo!”
Bị tôi mắng đến mức không ngẩng đầu nổi, mặt anh ta đỏ bừng như máu, siết chặt thành nắm đấm, rõ ràng đang kìm nén cơn giận đến cực hạn.
Về phần mẹ chồng và Hứa , thấy tôi nhắc đến camera thì sợ tôi làm thật, lập im bặt, không dám hé răng nửa lời, dám trợn lườm tôi.
Không khí đang căng như dây đàn, thì mẹ tôi quay lại. Có lẽ lúc làm thủ tục đã nghe loáng thoáng xảy ra bên ngoài nên vội vàng chạy tới, chắn trước mặt tôi, ánh sắc lạnh:
“Bà thông gia, tôi có một đứa con gái là Hiểu Nhã, tôi bỏ chăm con mình là điều hiển nhiên.
Các người cứ bám riết không buông như , chẳng thấy quá đáng ?
Một đám người lớn mà hùa nhau bắt nạt một sản phụ sinh xong — là thấy nhà Tần tôi không có ai để đỡ đầu, không?”