Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi có phải là người rất tệ hại, nên không thích tôi?
Tôi không ngừng nghi ngờ, rồi lại không ngừng tự cứu mình.
Lặp lặp lại, đến không thể cứa d.a.o vào tay nữa, đến tôi có thể tự lừa mình sống tiếp.
đây, trong giới tôi còn sự mệt mỏi, còn lượng pin thấp đủ tôi ăn uống, ngủ nghỉ.
Rất khó giải thích cảm giác người khác, có giải thích cũng chẳng nghe, chẳng quan tâm.
Chu Nghiễn Tu một người vợ hiểu chuyện, tôi anh.
Chu Cạnh Lạc một người mẹ không vướng bận, tôi cũng nó.
Mẹ chồng một con dâu ngoan ngoãn, tôi cũng đáp ứng.
Tôi cố gắng hết sức phối hợp diễn kịch tất cả mọi người, không hiểu vì sao họ vẫn chưa hài lòng.
Nghĩ một lúc không ra, tôi quyết định ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi Chu Nghiễn Tu và Ân Ân đang ngồi cạnh nhau.
Trên cổ Ân Ân còn có một dấu hôn.
Mẹ chồng nhìn họ ánh mắt dịu dàng đến mức có thể vắt ra nước: “Hai đứa mệt rồi nhỉ, ăn chút gì .”
Tôi giả vờ như không , lo ăn phần mình.
Nhưng vẫn có người không định buông tha tôi.
Chu Nghiễn Tu giọng lạnh lùng hỏi: “Tống Doanh, nhà mình gần công ty, Ân Ân dọn vào ở, em nào?”
Tôi không do dự gật : “Ừ, nghe theo anh.”
Anh lại càng sa sầm mặt: “ nếu anh cô ấy ở ngủ chúng ta sao?”
“Cũng , lát nữa em về dọn .”
Chu Nghiễn Tu đập mạnh một cú lên bàn, “Tống Doanh!”
Giọng anh giận đến cực điểm.
Không khí lập tức đông cứng, ngay cả mẹ chồng cũng giật mình.
Tôi cũng hơi bực, sao chiều theo anh rồi vẫn không vừa lòng cái ông thần ?
Đột nhiên tôi như bừng tỉnh.
“Anh lại ly hôn à?”
“Tôi đồng ý.”
Dù sao tôi cũng có triệu trong tay rồi, không sợ gì hết.
Chu Nghiễn Tu nhìn tôi rất lâu, đến đỏ cả mắt.
Tôi anh kéo thẳng ra ngoài.
Xe chạy một mạch đến công ty, tài xế không dám thở mạnh.
Tới nơi, anh thẳng vào nhân sự.
Chu Nghiễn Tu giám đốc nhân sự: “Lập tức sa thải Ân Ân, thủ tục càng nhanh càng tốt.”
Chưa kịp tôi phản ứng, anh lại kéo tôi vào văn mình.
Cửa không đóng, bên ngoài toàn là nhân viên.
Chu Nghiễn Tu không màng đến gì, bắt kéo áo tôi.
“Tống Doanh, rốt cuộc phải nào em mới vui?”
Tôi ngẩng cổ lên ngoan ngoãn, anh cởi áo khoác ngoài.
Một nam lập trình viên tình cờ qua, hít vào một hơi lạnh.
Tiếng động đó khiến Chu Nghiễn Tu tỉnh ra, anh đến đóng sầm cửa lại.
Rồi lại quay về, cởi váy tôi.
“Từ tái hôn, anh luôn có gì đó không ổn.”
“Dù chúng ta vẫn gần gũi, em cũng nghe lời anh, nhưng em gần như chẳng cười, dù có cười cũng là cười gượng.”
“Con trai rõ ràng than thở chuyện ở trường em, em cũng không hề nhíu mày. Em ngày xưa , con trầy xước chút thôi là ôm nó khóc mãi không dứt.”
“Còn anh, cần bên cạnh có cô gái nào, em sẽ nổi giận. Em sẽ ghen, sẽ đ.á.n.h mắng anh, sẽ ôm anh khóc : anh là em.”
“Tống Doanh, em đáng lẽ phải như mới đúng. Sao lại thành ra ?”
Chu Nghiễn Tu người run lên.
Giọng anh nghẹn ngào.
Còn tôi đang nghĩ: hóa ra sa thải Ân Ân dễ dàng đến .
Tôi há miệng rồi lại khép lại.
Cuối cùng vẫn ra: “Anh không nên đuổi Ân Ân. Cô ấy là đàn em anh, không giống em sinh ra ngậm thìa vàng, kiếm tiền rất vất vả.”
Chu Nghiễn Tu sững người.
Ngẩng lên, mắt ướt.
Anh cười chua chát: “ năm rồi, em vẫn còn nhớ câu đó.”
Tôi gật : “Ừ, anh đúng, nên em nhớ.”
sốt cao trong căn thuê trọ, toàn thân đau nhức.
Trong tôi cứ lặp lặp lại hình ảnh Chu Nghiễn Tu lạnh mặt trách mắng tôi.
Anh cao thượng lắm, vì chính nghĩa phép một người phụ nữ có ý đồ không tốt khiêu khích tôi hết lần đến lần khác.
Cuối cùng còn đứng về phía cô ta, trách tôi là thích mình mẩy.
sao tôi không hận ?
Tôi từng nghĩ mình sưởi ấm tảng đá .
Tưởng rằng anh xem tôi là vợ.
Không ngờ đến cuối cùng, anh lại thẩm phán vô cảm, tuyên tôi thua.
tôi đủ tỉnh táo, không đối Chu Nghiễn Tu nữa.
Nhưng anh lại không vui như tôi tưởng.
Ngược lại, trông như sắp khóc.
Cuối cùng Ân Ân cũng không sa thải, điều sang chi nhánh.
Trước , cô ta hẹn gặp tôi.
năm không gặp, chúng tôi lại ngồi đối diện nhau qua một cái bàn.
Cô ta không còn tươi tắn như trước, nhưng vẫn xinh đẹp.
Nhìn tôi mặt mộc, cô ta nheo mắt đầy mỉa mai.
“Tôi sao Chu Nghiễn Tu cứ nhất quyết đuổi tôi, hóa ra đó thông minh ra rồi, chơi chiêu khổ nhục kế.”
“Đừng tưởng bộ dạng em khiến đàn ông thương xót là coi như thắng. Chu Nghiễn Tu nhiều tiền như , không có tôi cũng có người khác lao vào.”
“Tôi em người đúng là thất bại, trước kia chồng con đều về phe tôi, em tái hôn rồi quay lại nhà họ Chu, tôi vẫn ra vào tự nhiên.”
Cô ta còn chưa biết mình không đuổi là nhờ tôi xin .
Tôi không còn sức tranh đấu, bình thản nhìn cô ta.
“Nếu chị tự tin , sao năm rồi vẫn chưa dọn vào nhà ?”
Ân Ân sắc mặt thay đổi: “Vì…”