Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bố tôi , nếu tôi dám lắp hệ thống sưởi sàn trong nhà, thì từ nay sẽ không bao giờ bước chân vào đó nữa.
Tôi tò mò hỏi tại sao, bảo: sưởi sàn khiến không khí bí bức, thở không nổi.
đó, tôi lại nghe than thở mẹ tôi: “Dương Huy còn chưa mua được nhà, mà nó (tôi) mua rồi, còn đòi lắp cả sưởi sàn toàn nhà. Con nhãi này đúng là hưởng thụ. Không dành giúp em mình tí à!”
——-
khi mua nhà, tôi chuẩn bị dọn ra ngoài riêng.
Bố mẹ tôi cứ khăng khăng đòi đi xem nhà, tôi không tránh được, đành đồng ý.
Khi đến khu chung cư, bố tôi bắt chê bai:
“Chỗ hẻo lánh này cũng mua, cách chỗ mày làm xa vậy đi lại có tiện không?”
Tôi :
“Không sao ạ, ngoài cổng có xe đạp công cộng, con đạp ra trạm tàu điện ngầm, rồi đi tàu tới công ty là được.”
Bố tôi cau mày:
“ thì sáng nào chẳng phải ? Không ổn đâu, mày trả lại nhà đi.”
Tôi vẫn :
“ thì đúng lúc sửa cái tật thức khuya của con, vừa ngủ , lại còn được rèn luyện sức khỏe nữa. Tốt mà bố!”
Thấy tôi , không còn phản bác, đành im lặng.
Mẹ tôi lại :
“Ngủ thì tốt thật, chỗ này xa xôi, mua đồ cũng bất tiện. quanh xem, có đâu?”
Tôi dãy cửa hàng sầm uất dưới chân tòa nhà, phía xa còn có chợ náo nhiệt, lúc tôi chợt hiểu ra:
— Tôi mua nhà, bố mẹ tôi không vui.
Từ nhỏ tôi , bố mẹ tôi thương em tôi hơn.
Tôi em chỉ cách nhau hai tuổi, nó cao to hơn tôi, khỏe mạnh hơn tôi, việc nặng trong nhà lúc nào cũng đến tay tôi.
Nấu cơm, quét nhà, đổ rác, làm vườn… Việc tôi làm được thì chẳng bao giờ họ gọi em tôi làm.
Mùa vụ, tôi thức khuya làm bài, sáng nấu cơm, rồi mang cơm ra ruộng bố mẹ.
Lúc về nhà, mẹ tôi thường mua sẵn đồ ăn vặt mà em tôi thích.
Lúc đó, em tôi mới vừa thức .
Nó nằm dài trên ghế, ăn đồ ăn vặt, mát mẻ trước quạt, còn tôi lại tất bật nấu nướng tiếp.
Nhà tôi có bốn phòng: phòng bố mẹ, phòng bếp, phòng kho, phòng tôi em ngủ chung.
Lên cấp 2, em tôi bảo muốn có không gian riêng, không muốn ngủ tôi.
là bố tôi đuổi tôi ra phòng kho, lấy hai cái ghế tấm ván gỗ, ghép thành cái giường đơn sơ.
Phòng kho mùa hè thì nóng, mùa đông thì gió lùa, tôi bị viêm mũi cũng từ đấy mà ra.
Bố mẹ tôi vốn trọng nam khinh nữ, lại rất sĩ diện.
họ bên bác là giáo viên, bố mẹ tôi lúc nào cũng muốn kèm cặp em tôi học.
ghét kiểu trọng nam khinh nữ, mỗi lần đến chơi, tôi mới được ra ngồi phòng khách mát mẻ lúc.
vừa đi, tôi lại bị đuổi về phòng kho.
Tuổi thanh xuân của tôi, chẳng ai quan tâm, cứ mà trôi qua.
bao đêm lạnh buốt, tôi co ro trong chăn mỏng, tự nhủ:
— này lớn lên, nhất định tôi sẽ mua căn nhà riêng mình.
cuối cùng, tôi làm được.
Nhà tuy chưa hoàn thiện, tôi quyết định chuyển ra ngoài , vì bạn thân của tôi – Tô Tình – cũng khu này, tôi tạm nhà tiện giám sát việc thi công.
Khi bố mẹ tôi tôi mua nhà, tiên họ sửng sốt, đó lại khăng khăng đòi đi xem.
Em tôi vắt chân ngồi trên sofa, tôi bằng ánh mắt khinh thường:
“Bố mẹ, đừng tin nó c.h.é.m gió, nó làm có mua nhà? Chắc là thuê đấy.”
Tôi nhạt:
“Người vô dụng thì đâu cũng thấy là đồ bỏ đi.”
Nó tức giận, định đứng lên cãi nhau tôi.
Tôi chẳng buồn tranh cãi, kéo vali ra khỏi cửa.
Bố mẹ tôi vội vàng đuổi theo, phải đi xem nhà.
Tôi không ngăn, đưa họ đi luôn.
Trên đường, mẹ tôi dò hỏi:
“Con trúng mánh à? Hồi trước con bảo lương mỗi tháng có 5 triệu cơ mà?”
Tôi mỉm .
Tôi nhà rằng mình lương chỉ có 5 triệu khỏi phải đưa về, kêu rằng chả đủ tiêu.
Thực tế, tôi Tô Tình làm kinh doanh quần áo online, mấy năm gần đây bán hàng điện tử rất phát đạt.
Tô Tình vốn con nhà giàu, làm kinh doanh vì chán đi làm công.
có mắt hàng, còn tôi giỏi tính toán chăm chỉ, lo đóng gói, gửi hàng.
kiếm được chia đôi.
Hai năm qua, chúng tôi kiếm không ít. Căn hộ gần 3 tỷ này cũng chỉ tương đương thu nhập 1 năm của tôi.
Tôi mẹ, mỉm :
“Lương thì sao đủ mua nhà hả mẹ? Là bạn con giúp đấy. Nhà giàu, cũng tự kinh doanh, kiếm được nhiều , cứ nằng nặc bảo con mua căn hộ gần , con vay mua nhà.”
“Chắc đời này con cũng không trả hết được.”
Mắt mẹ tôi sáng rỡ:
“Ồ, là con bé bạn thân hay đi chơi con đấy à? Nó giàu vậy thì… mượn nó ít thằng Dương Huy đi, nó cũng lớn rồi, cũng mua nhà.”
Tôi lắc :
“Không được đâu mẹ. Bạn con ghét nhất kiểu đàn ăn bám, lười biếng, không có chí khí. Em con mà gặp, chắc nó lắc ngay.”
Tôi cố tình lắc , bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường.
Nghe tôi vậy, mẹ tôi khó chịu:
“Con bé này! Dù nó cũng là em ruột mày, sao lại bênh người ngoài mà chê bai nó?”