Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
–
Để bố mẹ yên tâm, tôi mượn túi từ cô bạn thân rồi nói là mình mới mua.
ăn cơm, tôi cố tình lấy khoe, nói chiếc túi này tốn gần 20.000 .
Em dâu tương lai lập tức tỏ vẻ mỉa mai:
“Chị đúng là giàu thật , mua cái túi cũng 20.000 . Em trai chị đến giờ còn chưa từng mua cho em món xa xỉ như vậy.”
, mẹ – người trước giờ luôn tôi – đổ nguyên bát cơm trắng lên đầu tôi.
“Cái cơ? Mày dám bỏ 20.000 mua một cái túi? Mày ích kỷ quá rồi, cái túi 20.000 cũng đòi đeo ? Căn cưới cho em mày còn chưa đâu vào đâu !”
Nói xong, bà cầm lấy túi của tôi, trút đồ bên trong , rồi viện cớ là sắp tới sinh nhật em dâu tương lai để bắt tôi tặng túi cho cô ta.
—
Bạn thân của tôi mua túi mới, tiện thể để quên chiếc cũ đã đeo lâu trên xe tôi.
Tôi chưa từng dùng túi xịn như vậy, nên liền mượn vài hôm – dù thứ cô ấy không thiếu là túi.
Không phải vì tôi sĩ diện, chỉ là tôi muốn cho bố mẹ thấy: con gái của cũng tự mình, cũng tiêu tiền cho thân, để khỏi phải lo lắng mãi nữa.
Bố mẹ tôi luôn trọng nữ khinh nam, tôi mực.
cũng bảo tôi nên đối xử tốt thân, đừng tiếc tiền mình, luôn nói phụ nữ phải đầu tư cho mình.
Từ nhỏ, hàng và hàng xóm cứ lải nhải bên tai tôi:
“ người ta thì trọng nam khinh nữ, còn mày thì đúng là nô lệ của con gái, trọng nữ khinh nam một cách rõ ràng.”
Tôi và Tiểu Dũng là sinh đôi khác trứng – tôi là chị, nó là em trai.
Người ta nói “con út, cháu đích tôn, là trái tim của bà”, nhưng quy tắc ấy không áp dụng tôi – vì người được cưng chiều nhất là tôi.
có ngon đều để phần tôi trước, đến dịp lễ Tết cũng chỉ mua quần áo mới cho tôi.
Lên cấp ba, bố mẹ nghiến răng cho tôi học tiếp, còn Tiểu Dũng thì phải nghỉ học sớm để đi phụ giúp gia đình.
Những năm qua tôi lớn lên trong sự ưu ái, nhưng trong lòng luôn mang cảm giác tội lỗi, luôn thấy có lỗi em trai.
Vì vậy sau khi đi , tôi nghĩ đủ mọi cách để bù đắp cho Tiểu Dũng.
Điện thoại đời mới, quần áo hợp mốt, thậm chí chiếc xe cậu ấy đang đi – đều là tôi mua.
Như thể chỉ có như vậy, tôi mới thấy lòng mình yên ổn hơn.
Mỗi lần tôi mua cho Tiểu Dũng, mẹ kéo tôi ngồi một bên, đau lòng dặn dò:
“An An, đều do bố mẹ vô dụng, còn phải để con mua đồ cho Tiểu Dũng.”
“Tiểu Dũng số khổ, không được học hành, con có học thức, nên giúp nó là điều nên . Nhưng con cũng phải lấy thân, con xem cái áo này, vẫn là mua từ năm năm trước!”
“Con gái phải tiêu tiền cho mình, đặt thân lên hàng đầu thì người khác mới coi trọng con.”
Những lời mẹ nói luôn khiến mắt tôi cay cay.
Nhưng vì vậy, tôi càng muốn dốc toàn lực để dành những điều tốt nhất cho .
bước vào , còn chưa kịp khoe chiếc túi, tôi đã bị cô em dâu tương lai – Lưu Mộng – bắt gặp.
“Chị mua túi ? hả?”
Tôi cười không đáp, coi như ngầm thừa nhận.
Lưu Mộng thúc khuỷu tay vào Tiểu Dũng – đang chơi game – tỏ vẻ khó chịu:
“Tiểu Dũng, chị đúng là có tiền thật , mua cả luôn. Em cả đời nằm mơ cũng không dám nghĩ tới!”
Tiểu Dũng không ngẩng đầu, bật cười khinh bỉ:
“Không thể , chắc hàng fake ngoài chợ. Chị đâu có nỡ tiêu tiền cho mình, tiền chị kiếm đều dồn cho xài , lấy đâu tiền mua ? Chị là người nhất !”
Bố mẹ đang bận trong bếp, nghe vậy cũng cười ha ha rồi bước góp vui, nhập hội “cà khịa” tôi keo kiệt.
Bố tôi lên tiếng trước:
“Đúng thế, chúng tôi cứ khuyên An An tiêu tiền cho thân nhiều một chút, nhưng con bé quá hiểu chuyện, cũng tiếc tiền. Ngay cả cái túi nilon cũng phải so sánh mấy chỗ mới mua.”
Mẹ tôi gật đầu lia lịa:
“Phải , chúng tôi xót cả ruột. An An , lần sau đừng mua hàng chợ nữa, ngoài bị người ta cười cho. Mua đồ đắt một chút, đắt có lý của đắt, còn dùng được lâu…”
Trời ạ, cái bài ca quen thuộc.
Tôi vội cắt ngang mấy lời lải nhải của .
“Khụ khụ, hôm nay con – Lâm An An – chơi lớn nhé! Không phải hàng giả đâu, là hàng hãng, mẫu hot nhất của , phải nhờ người quen mới mua được!”
Tôi hất cằm lên, chờ đợi bố mẹ khen rằng cuối cùng tôi cũng mình rồi.
Không ngờ giây sau, “đoàng” một tiếng khiến tôi suýt rơi bát cơm trong tay.
Mẹ tôi đập bàn đứng bật dậy, trừng mắt tôi.
“Cái ? Nói lần nữa xem, bao nhiêu tiền?”
Tôi giơ hai ngón tay, nghiêm túc nói:
“Hai vạn, tức là 20.000 ! Lần này con thật sự rộng rãi thân rồi!”
Tiểu Dũng đặt điện thoại xuống, mặt không tin nổi.
“Chị, chị nói thật ? Chị thật sự mua rồi? Đừng đùa nữa, chị chưa từng mua cái áo quá 100 nỡ mua túi 20.000 á? Đừng đùa nữa…”
Lưu Mộng ở bên sờ túi lẩm bẩm:
“Chất da… độ hoàn thiện… hình như là thật ! Tiểu Dũng, chưa từng mua cho em món xịn thế này!”
Miệng tôi đầy cơm, lẩm bẩm nói:
“Thật , hai mươi nghìn ! sang chảnh chưa? Càng càng…”
“Choang!” – một tiếng vỡ lớn vang lên, bố tôi đập mạnh ly rượu xuống đất, mảnh thủy tinh b.ắ.n vào chân tôi, cổ chân chảy m.á.u ngay tức thì.
“Bố mẹ bị vậy? tự nhiên nổi giận dữ thế? Là Tiểu Dũng sai ? Nếu nó không nghe lời, con sẽ dạy nó thay bố mẹ!”
Chưa kịp nói câu, mẹ tôi đã cắt ngang, giọng run lên vì tức giận.
“Lâm An An, mày muốn tao tức c.h.ế.t ? Tiểu Dũng còn lâu mới bất hiếu như mày! Hai vạn , 200 tờ tiền ! mày dám, mày nỡ?”
Bố tôi ôm trán, giọng đầy thất vọng.
“Lâm An An, bố luôn nghĩ con là đứa hiểu chuyện nhất. Không ngờ… là bố lầm rồi! Bố còn hay khoe hàng xóm rằng con điều hơn Tiểu Dũng, hóa toàn là giả! Con giỏi giấu thật … khiến bố mẹ thất vọng quá rồi!”
Tôi hoàn toàn sững sờ.
“Các người có thể nói tôi như vậy? Tôi chỉ mua cho mình một cái túi thôi !”