Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5L0MjEuv8o

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

“Bố, mẹ!”

Tôi chẳng do dự lao tới ôm chầm lấy hai người.

“Ôi con bé này, không sợ người ta cười à, lớn thế rồi còn giở trò đó.”

Mẹ tôi bật cười trêu.

Bố tinh ý hơn, nhận ra biểu hiện bất thường của tôi.

“Con gái sao thế, có ai bắt nạt con ở trường à?”

“Không ạ.”

Tôi lắc đầu.

“Chỉ là tự dưng thấy nhớ bố mẹ, nhớ thật nhiều, giống như đã bốn mươi năm rồi chưa gặp.”

“Con nhóc ngốc, nói lung tung gì vậy!”

Mẹ tôi phì cười.

“Lấy đâu ra hình dung kỳ cục thế, tuổi con còn chẳng đến bốn mươi nữa mà.”

Tôi không đáp.

Trong thế giới của tôi, quả đúng là như vậy.

Chính vì thế, tôi càng trân trọng những giây phút ấm áp lúc này.

Đồng thời cũng thầm nhủ phải nhất quyết ngăn cho bi kịch tái diễn.

Cho nên lần này, tôi sẽ không đợi hợp đồng tới rồi mới tạo bất ngờ cho bố như trước.

“À bố, con có chuyện vui muốn…”

Nhưng khi tôi vừa định kể cho bố, lời còn dang dở thì bị một giọng khác ngắt ngang.

“Dì ơi, tối nay nhà mình ăn gì thế ạ, phần con có không?”

“Có chứ, có chứ~ con mèo ham ăn này mũi thính thật, chắc là hẹn trước với con gái dì rồi, nếu không làm gì có chuyện về sát giờ nhau thế.”

Mẹ tôi cười lớn.

“Ôi An Nhiên tới à, bố con dạo này sao rồi?”

Bố tôi cũng thân thiện chào hỏi.

Chỉ có tôi là khác biệt.

Trong thoáng chốc, tôi gần như bùng lên ý nghĩ cầm ngay con dao gọt trái cây cạnh đó.

Nhưng rốt cuộc, tôi vẫn kìm nén cơn giận trong lòng.

Tôi quay lại, nhìn kẻ từng cố ý thay đổi vận mệnh đời tôi bằng sự ác độc.

“Bàng Hạ, sao cậu về nhà không rủ tớ?”

Chào hỏi bố mẹ tôi xong, cô ta nhảy tưng tưng tới khoác tay tôi, thắc mắc: “Mình cũng chỉ là nổi hứng thôi.”

Tôi hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh đáp lại.

Dù căm hận đến muốn ra tay ngay, tôi vẫn chưa muốn xé toạc quan hệ với cô ta khi hợp đồng còn chưa về tay, tránh việc ngoài ý muốn xảy ra.

“Hứ, vậy ra cậu cũng là mèo ham ăn đấy, dì mới nói mỗi mình tớ chứ gì.”

Hứa An Nhiên chu môi, cười nghịch ngợm huých tôi, trông chẳng khác ngày thường là mấy.

Quả thật, nếu không phải tận tai nghe cô ta tự thú, tôi sẽ không bao giờ tin cô ta lại làm ra chuyện như thế.

Nhà họ Hứa và nhà họ Bàng chúng tôi vốn có quan hệ nhiều đời, hơn nữa bố tôi và bố Hứa An Nhiên còn là đối tác làm ăn.

Đương nhiên hai bên bố mẹ cũng kết nghĩa với nhau.

Tôi và Hứa An Nhiên từ bé cùng lớn, thân nhau như chị em ruột.

So với dáng vẻ trầm lặng của tôi, Hứa An Nhiên cởi mở, nhiệt tình, lạc quan, luôn được mọi người yêu thích hơn.

Sau này, khi nhà tôi xảy ra biến cố thì nhà họ Hứa lại lên như diều gặp gió, Hứa An Nhiên cũng nhờ thế mà gả cho một cậu ấm giàu có ở Thượng Hải, vươn lên thành tầng lớp thượng lưu, được bao người xun xoe, quả là một cuộc sống huy hoàng.

Giờ nghĩ lại, chuyện nhà họ Hứa trỗi dậy cũng không thể tách rời việc Hứa An Nhiên cướp hợp đồng của tôi.

Phải biết rằng hiện tại nhà họ Hứa cũng ngắc ngoải như nhà tôi, do cùng chịu ảnh hưởng từ kinh tế suy thoái.

Vấn đề là, cuộc đời tỏa sáng của cô, dựa vào cái gì mà phải đạp trên xác cả gia đình tôi.

Đồng thời, tôi cũng nảy sinh một thắc mắc.

Kiếp trước vào thời điểm này, sao Hứa An Nhiên lại tới nhà tôi?

Nghĩ vậy, tôi lại lên tiếng với bố: “Bố ơi, con báo bố một tin vui, con đã liên lạc được với một khách hàng Bồ Đào Nha, không lâu nữa hợp đồng của họ sẽ được gửi sang.”

“Thật à?!”

Bố nghe xong thì mừng ra mặt.

“Vâng.”

Tôi gật đầu xác nhận, rút ra xấp tài liệu đã chuẩn bị trước.

“Đây là yêu cầu chi tiết của họ, bố có thể tự liên hệ lại để xác nhận.”

“Được được được…”

Bố vui mừng đến mức miệng không khép lại được.

“Con gái bố lớn rồi, giúp đỡ bố được rồi ha.”

Không cần nói, tôi cũng biết bố hạnh phúc cỡ nào.

Trong lúc ấy, tôi vẫn âm thầm chú ý nét mặt của Hứa An Nhiên.

Cô ta không hề biểu hiện thất vọng gì, ngược lại còn tỏ ra phấn khởi như thể thật lòng vui thay chúng tôi.

Không hiểu sao, lòng tôi dấy lên một nỗi bất an.

3

Mấy ngày kế tiếp, hễ rảnh là tôi lại chạy đến trạm bưu phẩm của trường.

Bạn bè trêu tôi hay là dọn vào đó ở quách.

Tôi cũng chẳng giấu, thẳng thắn kể hết chuyện mình chờ hợp đồng.

Nhờ thế, câu chuyện nhanh chóng đến tai thầy hướng dẫn của tôi — giáo sư La.

Sau khi xin phép tôi, thầy lấy ví dụ này giảng bài trên lớp, khen tôi biết vận dụng đầu óc, biết chủ động xoay xở khi gặp khủng hoảng, đáng để mọi người học hỏi.

Thế nên tôi càng được nhiều người trong trường biết đến.

Đó cũng là điều tôi mong chờ.

Là người xuất thân trong giới kinh doanh, tôi hiểu một số lúc hợp đồng pháp lý có thể rất quan trọng, nhưng đôi khi lại trở nên vô nghĩa.

Trong thời gian này, tôi vài lần tình cờ chạm mặt Hứa An Nhiên.

Cô ta vẫn tỏ ra y hệt ngày trước, nhưng tôi cứ thấy trong cô ta có điểm gì đó khác lạ mà không tài nào chỉ rõ được.

Hôm đó.

Sau giờ học, như thường lệ tôi lại đi đến trạm bưu phẩm.

Không ngờ Hứa An Nhiên chủ động gọi tôi.

“Bàng Hạ, cậu rảnh không?”

Tuy không rõ cô ta định giở trò gì nhưng đã gặp đúng người thế này, tôi cũng tạm gác lại nỗi lo về hợp đồng.

“Sao thế, có chuyện gì à?”

Tôi khẽ gật đầu.

“Tốt quá!”

Hứa An Nhiên hào hứng nắm tay tôi.

“Chúng ta đều lâu rồi không trò chuyện tử tế, dạo này cậu bận quá.”

“Cậu cũng biết mà, nhà tớ gần đây khó khăn nên tớ buộc phải gánh vác đôi chút.”

Tôi giải thích, cố gắng kiềm chế để không giật tay ra khỏi cô ta.

Dù hận đến tận xương tủy nhưng trước khi cầm chắc hợp đồng, tôi không muốn làm to chuyện.

“Đừng lo, tớ tin bố cậu sẽ vượt qua được. Hơn nữa, chẳng phải còn có tớ và nhà tớ ở đây sao?”

Hứa An Nhiên vỗ nhẹ tay tôi, tỏ vẻ an ủi.

“Nói thêm nhé, nếu thật sự có chuyện thì tớ và gia đình nhất định giúp đỡ cậu.”

Trong lòng tôi cười khẩy.

Kiếp trước, khi nhà tôi phá sản, bố mẹ cô ta có đến hỏi thăm đúng một lần, sau đó chẳng bao giờ thấy thêm lần thứ hai, càng không nói gì đến chuyện giúp đỡ.

Duy chỉ mình Hứa An Nhiên là hay tìm tôi tâm sự, khoe cô ta vừa đi trượt tuyết, leo núi hay lặn biển ở đâu, ra sức diễn vai “chị em tốt”.

Để bây giờ nghĩ lại, hóa ra tất cả chỉ là màn khoe khoang cuộc sống hả hê mà cô ta cướp được từ tôi.

Cả đến lúc sắp chết cũng không quên làm tôi buồn nôn.

Chỉ hận tôi không sớm vạch trần cô ta.

“Đúng rồi, tớ nghe bảo cậu chia tay Cố Cảnh Sâm rồi à?”

Lúc này, đột nhiên Hứa An Nhiên đổi chủ đề.

“Không phải cậu thích anh ta lắm sao?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương