Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6Ac6trI8Mu
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
bị đẩy xuống làn nước biển buốt, tôi mới cay đắng nhận ra mười tám năm qua mình đã sống sai lầm đến mức nào.
thể tôi chìm dần, buồng phổi nóng rát vì thiếu không khí. Nhưng tâm trí tôi lại tỉnh táo đến lạ. Tôi vẫn rõ gương mặt xinh đẹp của Linh Anh đang nhoẻn miệng cười, và mắt dửng dưng của Vỹ khi anh ta vòng tay ôm lấy eo ta.
“ Hạ Vy à, ơn nhé.” Linh Anh trong veo, nhưng từng chữ lại như nhát dao cứa vào tim tôi. “ ơn đã thay em chịu khổ ở nhà họ Trần, để em tiểu thư nhà họ Nguyễn suốt từng ấy năm. Giờ thì mọi thứ nên trở về vị trí của nó rồi.”
Vỹ, vị hôn phu mà tôi từng hết lòng tin tưởng, chỉ im lặng. Sự im lặng của anh ta đáng sợ hơn cả ngàn lời nói. Chính anh ta đã hẹn tôi ra đây, nói rằng muốn cho tôi một bất ngờ. Hóa ra, bất ngờ đó chính là cái chết.
Oán cuộn trào trong lồng ngực. Tôi ! đôi vợ chồng đã cố tình tráo đổi tôi để con gái ruột của họ hưởng giàu sang. nhà họ Nguyễn đã vứt bỏ tôi không thương tiếc. Và nhất, là đôi cẩu nam nữ đang diễn cảnh tình tứ trên kia.
Nếu trời cao có mắt, hãy cho tôi một hội lại. Tôi nhất định sẽ chúng phải trả giá!
thức của tôi dần lụi tàn trong bóng tối vô tận.
…
Một giác giật nhẹ kéo tôi ra khỏi cơn mê. Tôi đột ngột mở mắt, hơi dồn dập. giác ngạt và đau đớn đã biến mất. Trước mắt tôi là trần nhà ố vàng của căn phòng trọ chật chội, tôi đã ở khi bị nhà họ Nguyễn đuổi đi.
Chuyện thế này?
Tôi run rẩy ngồi dậy, hoài nghi đưa tay lên . Không có cả. Tôi vội chộp lấy chiếc điện thoại cũ kỹ trên bàn. Màn hình sáng lên, hiển thị một dòng số khiến tôi sững sờ.
Ngày 5 tháng 10 năm 2025.
Tôi đã quay trở lại. Quay lại một năm trước, thời điểm bi kịch của tôi chỉ vừa mới đầu.
Ngay khi tôi đang chấn động, một nói điện tử tanh vang lên trong đầu.
[Scan hoàn tất. Chỉ số oán : MAX.]
[Hệ thống Vả Mặt Nữ Thần chính thức online.]
[Nhiệm vụ tân thủ sẽ drop trong 10 . Ký chủ chuẩn bị tinh thần nhé!]
Tôi ngây người vài giây, rồi một nụ cười lẽo từ từ nở trên môi. Chuẩn bị tinh thần sao? Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu lắm rồi.
Nước mắt của Hạ Vy kiếp trước đã chảy cạn dưới đáy biển rồi. Giờ đây, chỉ lại một linh hồn mang theo mối nợ máu.
Linh Anh, Vỹ… Kiếp này, tôi sẽ hai người phải trả đủ cả vốn lẫn lời.
Mười . Hệ thống cho tôi mười để chuẩn bị tinh thần. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng sắp xếp lại những hỗn loạn trong đầu. Trọng sinh, hệ thống, báo thù… Mọi thứ đến quá dồn dập, nhưng tôi không có thời gian để hoảng loạn.
này, nói máy móc lại vang lên.
[Nhiệm vụ tân thủ: Hãy khiến người đàn ông đầu tiên ký chủ gặp chú trong vòng 10 .]
[Phần thưởng: 50 triệu VNĐ và mở khóa kỹ năng sơ cấp “Khí chất giả tạo”.]
[Thất bại: Xóa tài .]
Tôi ngẩn người. Gây chú ? Xóa tài ? Đây là game online chắc? Trong đầu tôi này chỉ có kế hoạch trả thù, hệ thống lại tôi đi cái nhiệm vụ vớ vẩn này. Nhưng “xóa tài ” nghe có vẻ không phải chuyện đùa, tôi không dám mạo hiểm hội sống lại quý giá này.
Tôi bực bội đứng dậy, mở cánh cửa phòng trọ ọp ẹp. Căn nhà trọ này nằm sâu trong một con hẻm nhỏ, vừa tối vừa ẩm thấp. Tôi cần ra ngoài, ít nhất là để tìm “mục tiêu” cho cái nhiệm vụ trời ơi đất hỡi này.
Vừa ra khỏi cửa, tôi bỗng nghe thấy tiếng chân dồn dập và tiếng chửi thề từ đầu hẻm. Có vẻ như đang có người bị truy đuổi. Tôi vô thức nép mình vào một góc tối.
Chỉ vài giây , một bóng người cao lớn lảo đảo chạy tới, rồi khuỵu xuống ngay cách chỗ tôi không xa. Dù đèn đường leo lét, tôi vẫn ra đó là một người đàn ông mặc bộ vest đắt tiền, dáng vẻ vô cùng chật vật. Anh ta dốc, sắc mặt trắng bệch, có vẻ như đang gặp rắc rối lớn.
Ngay đó, nói của hệ thống vang lên.
[Phát hiện mục tiêu phù hợp. Đếm ngược thời gian hoàn thành nhiệm vụ: 5 .]
Thôi xong.
Ngay tôi đang tính xem nên , đám người truy đuổi đã gần đến . Nếu cứ thế này, cả tôi và anh ta đều sẽ bị phát hiện. Bí quá hóa liều, tôi người đàn ông trước mặt, trong đầu lóe lên một nghĩ điên rồ.
“Hệ thống, có gợi nào không?”
[Gợi nhiệm vụ: Sử dụng “Vẻ đẹp yếu đuối”. 1: Tạo điểm nhấn thị giác. 2: Thực hiện tiếp xúc vật lý bất ngờ.]
Tôi nghiến răng. thôi!
Không một giây do dự, tôi cởi phăng chiếc áo khoác mỏng bên ngoài, để lộ áo thun bên trong. Tay tôi run run lôi thỏi son rẻ tiền trong túi ra, quẹt một đường nguệch ngoạc lên vùng xương quai xanh của mình, trông như một hình trái tim dị dạng.
đó, tôi hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại và lao về phía người đàn ông, đổ ập vào người anh ta.
“Á…”
Tôi giả vờ kêu lên một tiếng yếu ớt rồi lịm đi. Cả thể mềm nhũn dựa hẳn vào lồng ngực rắn chắc của anh ta. Mùi hương bạc hà a a a a mát xen lẫn mùi rượu thoang thoảng xộc vào mũi tôi.
Người đàn ông rõ ràng là bị dọa cho hết hồn. thể anh ta cứng đờ, nhưng vẫn theo phản xạ đỡ lấy tôi. này, đám người kia chạy lướt qua con hẻm. Thấy chỉ có một đôi nam nữ đang “tình tự” trong góc, chúng chửi một tiếng rồi vội vã đuổi theo hướng khác.
Nguy hiểm tạm thời qua đi. Tôi thầm phào, nhưng vẫn không dám mở mắt.
Trong đầu, tiếng hệ thống vang lên.
[Nhiệm vụ hoàn thành. Chúc mừng ký chủ.]
Tôi nhận mắt sắc như dao của người đàn ông đang dán chặt vào mình, rồi lại liếc xuống “hình trái tim” trên xương quai xanh của tôi. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy mặt mình nóng ran.
Lồng ngực rắn chắc dưới lưng tôi khẽ rung lên, một nói trầm thấp, mang theo vẻ nghi hoặc và cả chút khó chịu vang lên trên đỉnh đầu.
“ định giả vờ đến bao giờ?”
Tôi giật bắn mình, vội vàng mở mắt rồi bật dậy như lò xo, lùi lại vài . Người đàn ông kia cũng đã đứng thẳng người. Dưới đèn, tôi cuối cùng cũng rõ mặt anh ta. Một gương mặt đẹp đến mức phi thực, đường nét góc cạnh, sống mũi cao thẳng, nhưng đôi mắt phượng lại sắc như băng, khiến người khác không rét mà run.
“Tôi… tôi bị chóng mặt…” Tôi lắp bắp, diễn trọn vai một gái yếu đuối vừa tỉnh lại cơn choáng.
Anh ta không nói , chỉ nhướng mày tôi, mắt như muốn xuyên thấu mọi lời nói dối. May thay, điện thoại tôi rung lên, là tin nhắn từ ngân hàng.
[Tài của quý khách +50,000,000 VNĐ.]
Tiền thưởng của hệ thống đã về. Tôi có vốn rồi!
Không dám ở lại một giây nào nữa, tôi cúi đầu nói lí nhí: “Xin lỗi đã phiền anh,” rồi co giò chạy biến, không dám ngoảnh đầu lại. Tôi có giác mắt của người đàn ông kia vẫn dán chặt vào lưng mình cho đến khi tôi khuất dạng.
Về đến phòng, tôi mới phào nhẹ nhõm. Có 50 triệu, tôi tạm thời không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc. Nhưng để chống lại nhà họ Nguyễn và Vỹ, số tiền này chỉ như muối bỏ bể. Tôi cần nhiều hơn nữa.
[Phát hiện nhu cầu của ký chủ. Mở khóa kỹ năng sơ cấp: Thấu thị đồ .]
[Gợi : Khu chợ đồ phía Đông thành phố là một tốt để kiếm tiền.]
Mắt tôi sáng lên. rồi! Kiếp trước, tôi biết Linh Anh nhờ vào việc “nhặt của hời” ở chợ đồ mà kiếm một lớn, tạo dựng danh tiếng “tiểu thư vừa xinh đẹp vừa có tài”. Hóa ra tất cả đều có mánh khóe. Kiếp này, tôi sẽ khiến ta mất cả chì lẫn chài.
Ngày hôm , tôi xe buýt đến chợ đồ . này cuối tuần rất đông đúc. Tôi vừa vào chưa bao lâu thì đã nghe thấy một nói quen thuộc đến phát tởm.
“Ôi, đây không phải Hạ Vy sao? Sao lại đến bẩn thỉu thế này?”
Là Linh Anh, bên cạnh ta có Vỹ. Bọn họ khoác lên mình những bộ đồ hàng hiệu, trông khác hẳn một trời một vực với tôi.
Tôi chỉ nhàn nhạt liếc họ một cái. “Tôi đi đâu, có vẻ không cần báo cáo với hai người.”
Trong Linh Anh định nói đó để hạ nhục tôi, hệ thống lại đột ngột lên tiếng.
[Nhiệm vụ đột xuất: Luyện tập kỹ năng quyến rũ trước gương trong 5 .]
Tôi suýt nữa thì chửi thề. Cái hệ thống này bị chập mạch à?
Tôi mặc kệ bọn họ, tìm một cái cớ rồi lẻn vào khu phòng nghỉ dành cho khách VIP. Thấy không có ai, tôi mới phào, miễn cưỡng theo nhiệm vụ. Tôi đứng trước một cái ghế bành cũ, đầu cắn môi, liếc mắt, tay vuốt ve thành ghế…
“Cạch.”
Cửa phòng đột nhiên mở ra. Tôi giật mình quay lại, chết trân tại chỗ. Người đàn ông hôm qua!