Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 6

QUAY CHƯƠNG 1 :

Cuối , anh nhìn về phía hai cha nhà họ Cao trắng như tờ giấy, và Vi Vi đang sắp ngất xỉu, bổ sung:

“Về hành vi vu khống, đe doạ an toàn cá nhân… chúng tôi lưu đủ âm , hình ảnh hiện trường, và sẽ giữ quyền truy cứu trách nhiệm hình sự.”

Gạt tàn thuốc trong Cao “cạch” một tiếng rơi , chân ông ta mềm nhũn, ngồi sụp .

Cao Dục Dương như bị rút cạn xương sống, loạng choạng dựa tường mới đứng vững .

Mấy người họ hàng lúc nãy còn hò hét đòi tôi “ra đi trắng”, giờ chỉ mong tự tát vài .

Tôi hít một hơi thật sâu, kìm nén sóng gió đang cuộn trào trong lòng.

Ánh mắt tôi lướt qua từng gương quen thuộc nhưng xấu xí, cuối bình thản gật với luật sư :

“Luật sư , vất vả cho mọi người rồi. Chúng ta đi thôi.”

Tôi đứng thẳng tấm lưng mà kiếp bị cuộc đời đè cong , giữa vòng vây của mọi người, bước ra khỏi “gia đình” phản bội và toan tính này.

Ánh nắng chiếu rọi lên người tôi, xua tan lẽo của kiếp .

Cuộc đời mới của Trương Xuân Quế, chính thức bắt .

Còn những ngày tốt đẹp của đám đỉa đói nhà họ Cao… cũng đến lúc kết thúc.

Sau khi rời khỏi đội ngũ của luật sư , tôi chuyển tầng cao nhất của một căn hộ cao cấp giữa trung tâm thành phố.

Qua ô cửa kính sát , tôi nhìn thấy thành phố phồn hoa bên dưới.

Khác xa một trời một vực với kiếp – nơi tôi chỉ là một bà lão bị nhà chê cười và ruồng .

Đội ngũ của luật sư làm việc với tốc độ cực nhanh.

Chưa đến ba ngày, Cao nhận đơn ly hôn với lời lẽ sắc bén và căn cứ pháp lý đủ, thư truy hồi tài sản do luật sư gửi đến.

Toàn bộ gửi ngân hàng, căn nhà ở quê, thậm chí tài khoản hưu trí mà ông ta xem như mạng sống, đều bị liệt kê là tài sản chung trong hôn nhân do đủ chứng từ chuyển khoản tôi lưu giữ suốt nhiều năm.

Cao hoàn toàn hoảng loạn.

Không liên lạc với tôi, ông ta chỉ còn biết gọi điện liên tục.

Từ tôi còn dập máy, sau này dứt khoát đổi luôn số, giao toàn quyền xử lý cho luật sư .

Cuối , ông ta chặn tôi ngay cửa khi tôi quay về nhà cũ lấy đồ cá nhân.

Chỉ vài ngày không gặp, tóc ông bạc đi quá nửa, quầng mắt thâm sâu, chẳng còn chút hung dữ của lúc giật dao đòi đánh tôi.

“Xuân Quế… Xuân Quế, là tôi sai rồi!”

Ông ta lao tới định kéo tôi, vừa chạm tới vạt áo bị vệ sĩ đẩy ra.

Ông ta thuận thế ngồi phịch , vừa đập đùi vừa gào khóc, nhưng chẳng giọt nước mắt nào — rõ ràng là đang diễn trò cho tôi xem.

Giọng ông ta nghẹn ngào ăn năn:

“Là tôi hồ đồ! Là tôi nhẹ dạ tin, nghe lời tiện nhân Vi Vi xúi giục!”

“Vợ chồng mấy chục năm tình nghĩa, sao bà tuyệt tình với tôi như vậy?”

“Tôi sẽ đối xử tốt với bà! Toàn bộ để bà giữ! Tôi thuốc, rượu, ngày ngày ở nhà bầu bạn với bà!”

nhau sống tốt, không?”

Tôi nhìn gương quen thuộc mà xa lạ ấy, lòng không chút gợn sóng.

của tuyết rơi kiếp dường như vẫn còn ngấm tận xương.

Khi đó, tôi hấp hối gọi cho ông, chỉ nghe thấy giọng như băng đáp : “Bà muốn chết thì chết đi, đừng làm phiền tôi ù bài!”

Tôi bình thản nói:

“Cao , vợ chồng mấy chục năm, tôi chưa từng hưởng ngày nào sung sướng, chỉ toàn khổ cực.”

trai đuổi tôi đi, ông không những không bênh vực mà còn xát muối vết thương, ép tôi trắng rời nhà.”

“Giờ thấy tôi , quay sang nói chuyện tình nghĩa vợ chồng?”

Tôi cười :

“Tình nghĩa của chúng ta, còn mỏng hơn giấy, hơn băng. Luật sư của tôi sẽ làm việc với ông. Giữa tôi và ông — không còn gì để nói.”

Ông ta quỳ sụp , nước mắt nước mũi giàn giụa, ôm lấy chân tôi gào khóc:

“Tôi sai rồi! Bà à, tha thứ cho tôi đi! già thế này rồi, ly hôn gì nữa!”

Nhưng tôi biết rõ, gọi là nhận lỗi bây giờ, chẳng qua chỉ là tiếc nuối vì lỡ một núi vàng.

Lời hối hận đó — rẻ mạt đến ghê tởm.

Tôi hất ông ta ra, bước thẳng lên xe sang, mặc cho ông ta khóc gào sau lưng, tôi không ngoái lấy một lần.

Cuộc sống của Cao Dục Dương và Vi Vi, mất đi sự hậu thuẫn của tôi, nhanh chóng rơi hỗn loạn.

Nghe nói hai người định quay về quê ở, nhưng Cao sống chết không cho.

Lão già ấy làm sao chịu mang cháu? Ông ta không muốn sống chung với trai dâu, chỉ muốn một hưởng thụ.

Vợ chồng chúng buộc phải thuê nhà, sống chen chúc trong căn hộ một phòng cũ kỹ.

Với đồng lương bèo bọt của Cao Dục Dương, làm sao nuôi nổi gia đình ba miệng ăn?

đây toàn bộ tôi làm hộ lý mỗi tháng đều đưa cho nó, giúp nó mua nhà, lấy vợ.

Giúp nó và Vi Vi sống như tiểu tư sản nhàn nhã.

Giờ chỉ còn một nó kiếm , phải lo cho người vợ không đi làm, bụng bầu sắp sinh.

Áp lực đè nặng, hắn bắt cáu bẳn, than vãn nơi làm, đắc tội cấp trên và đồng nghiệp, bị cô lập, bị chèn ép, chỉ biết trách trời trách .

Vi Vi bước giai đoạn cuối thai kỳ, cần người chăm sóc. Mẹ cô ta bận trông cháu cho em trai, không sang lo cho cô ta.

Cao Dục Dương thì đừng mơ thuê bảo mẫu, càng không đời nào nghỉ việc ở nhà chăm vợ.

Cô ta chỉ còn cách ngày ngày gọi đồ ăn ngoài, bụng bầu to vẫn phải quán xuyến việc nhà, người tiều tụy, mũi trắng bệch không còn giọt máu.

Tùy chỉnh
Danh sách chương