Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Uyển đứng dậy định nổi giận, ta kéo nàng lại.
Ba năm không có một ngày nào được ngủ ngon giấc.
Trời chưa sáng đã phải dậy làm đồ ăn cho Tiêu Hoán, mỗi ngày đều phải vắt óc suy nghĩ, dựa theo thời tiết và tình trạng cơ thể của Tiêu Hoán để suy tính Tiêu Hoán có thể ăn gì.
Phải xử lý những cảm xúc và tính khí thất thường của Tiêu Hoán, phải dỗ dành hắn ngày nào cũng không bỏ xoa bóp và uống thuốc.
Còn phải chịu đựng ánh mắt dị nghị và suy đoán của mọi người trong Hầu phủ.
Một câu nói nhẹ bẫng, có thể xóa bỏ tất cả những gì ta đã bỏ ra trong ba năm này sao?
Ta cười: “Vậy ngươi cứ thử xem, chỉ nói mà không làm thì tính là gì?”
“Suốt ba năm trời, phủ Thượng thư là trói chân ngươi không cho ngươi ra khỏi cửa sao?”
“Ba năm này ngươi sao một lần cũng không đến Hầu phủ vậy?”
Ta thậm chí còn ác ý nghĩ rằng, nếu độc tố của Tiêu Hoán chưa được loại bỏ hoàn toàn, chân lại gặp vấn đề, đến lúc đó ngươi đừng hòng trốn thoát, đã nói là phải làm.
Tiêu Hoán không biết nghe ngóng được động tĩnh từ đâu.
Vội vàng đi tới, nghiêng người chắn trước mặt tiểu thanh mai như một hành động bảo vệ.
“Chuyện cũ có gì đáng nhắc lại, đừng được voi đòi tiên.”
Ta khẽ cười nhạt một tiếng, đúng vậy, đó là quá khứ hắn không muốn nhắc tới, quá khứ bị người khác vứt bỏ, cũng là ba năm ta nhìn người không rõ bị lãng phí.
10
Ta trở về Bắc Cương, không nói cho ai biết.
Ba năm sống ở Hầu phủ tựa như một giấc mộng lớn.
Mộng tỉnh rồi, ta chỉ để lại số bạc cả đời tiêu không hết.
Trở về Bắc Cương, ta thuê lại tửu lâu tốt nhất trong thành, đặt tên là Nam Tinh Lâu.
Lại mua thêm ruộng đất, trang viên không xa thành.
Dù đã mua nhiều như vậy, ngân phiếu trong tiền trang vẫn như chưa hề động đến, ta hài lòng gật đầu.
Ta dành hết thời gian của mình cho những việc mình yêu thích.
Đến ruộng đồng xem các loại nguyên liệu tươi tốt mọc dưới đất, đến trang viên kiểm tra dược liệu sinh trưởng ra sao, xem mọi người trong Nam Tinh Lâu khen không ngớt lời về các món dược thiện mới ra mắt, nằm trong tiểu viện của mình thưởng quế hoa ngắm trăng rồi chìm vào giấc ngủ say.
Thật sự là một cuộc sống hoàn mỹ.
Nếu như người của Hầu phủ không xuất hiện trước mặt ta vào lúc này, thì càng hoàn mỹ hơn.
Ta nhíu mày nhìn Lộc Nhi xuất hiện trước mặt: “Có chuyện gì sao?”
Lộc Nhi vừa thấy ta liền quỳ sụp xuống, hướng ta hành một đại lễ: “Cô nương, cầu xin người cứu thiếu gia nhà ta.”
Ta không hề do dự, cũng không hề động lòng: “Lộc Nhi, ta và Tiêu gia đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa.”
Lộc Nhi quỳ trước cổng nhà ta không chịu đứng dậy, một mực khẩn cầu ta.
“Nhàn Nương, đây là làm sao vậy? Có cần giúp đỡ không?”
Cổng lớn mở ra, Tề Tư Sơ từ trong nhà đi ra.
Nhẹ nhàng ôm lấy ta, nhìn Lộc Nhi đang quỳ trên mặt đất.
Lộc Nhi vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tề Tư Sơ có cử chỉ thân mật với ta, nghiêng đầu nhìn thoáng qua chiếc xe ngựa ở phía xa.
Ta theo ánh mắt của Lộc Nhi liếc nhìn, mơ hồ nhận ra trên xe ngựa có dấu hiệu và hoa văn quen thuộc của Hầu phủ.
Đây là ai đến vậy?
Ta nắm lại tay Tề Tư Sơ: “Về thôi, không có chuyện gì lớn.”
11
Việc quen biết Tề Tư Sơ là một sự tình cờ.
Dược thiện ở Bắc Cương là một thứ mới lạ.
Hương vị không tệ, lại thực sự hiệu quả, không ít các bậc quan lại quyền quý tìm đến.
Lão thái thái nhà Uy Viễn tướng quân quanh năm tinh thần không tốt, ngủ không ngon giấc, lại không chịu uống thuốc.
Đám hậu bối từ Nam Tinh Lâu mua dược thiện, lặng lẽ thêm vào khẩu phần ăn hàng ngày của lão thái thái.
Chưa đầy một tháng, lão thái thái vậy mà có thể ngủ một mạch cả đêm, trạng thái tinh thần được cải thiện đáng kể.
Tề Tư Sơ chính là người hậu bối đó, đích thứ tử của Uy Viễn tướng quân.
Trải qua chuyện ở Hầu phủ, ta vô cùng không muốn có bất cứ liên quan gì với những người thuộc dòng dõi này.
Tề Tư Sơ lại giống như một kẻ ngốc, một mực vây quanh ta.
Dân phong ở Bắc Cương phóng khoáng, việc nam nữ giữ khoảng cách không quá nghiêm ngặt.
Ta đi trang viên xem dược liệu, hắn liền tìm một dược đồng đi theo, cùng nhau đi xem dược liệu. Gặp phải chỗ không hiểu, liền để dược đồng bên cạnh giải đáp cho hắn.
Ta đi xem thu hoạch mùa màng ngoài ruộng, hắn thậm chí còn có thể giảng giải cho ta ảnh hưởng của các tiết khí khác nhau đối với việc trồng trọt.
Qua lại vài lần ta cũng mặc kệ hắn, dù sao ta tuy có tiền, nhưng cũng cần nhờ vào uy vọng của phủ Uy Viễn tướng quân.
Có Tề Tư Sơ ở bên cạnh ta lượn lờ, những kẻ đến Nam Tinh Lâu gây sự, ăn vạ thậm chí lên tận cửa thu phí bảo kê đều không thấy bóng dáng.
Tề Tư Sơ từ trong tay ta nhận lấy bái thiếp của Hầu phủ: “Tiêu gia? Không phải đã trở lại kinh thành rồi sao? Đến Bắc Cương làm gì?”
Ta từng kể cho Tề Tư Sơ nghe về quá khứ của ta và Tiêu Hoán, hắn cũng biết ta để ý đến Hầu phủ.
Tề Tư Sơ an ủi vỗ vỗ vai ta: “Đừng lo lắng, ta cùng ngươi đi.”
12
Một người không ngờ xuất hiện ở trước cửa nhà ta.
Tiêu Hoán.
Tề Tư Sơ tiến lên một bước, dùng tư thái của chủ nhân nghênh đón hắn: “Tiêu Hoán ca, mời vào bên trong.”
Tiêu Hoán nhìn Tề Tư Sơ cười cười, nhưng không đáp lời hắn.
Ngược lại nhìn về phía ta: “Nhàn Nương, dạo này có khỏe không?”
Lần cuối cùng gặp mặt, thái độ của Tiêu Hoán đối với ta vẫn là bài xích, phản cảm và dò xét.
Đã lâu không gặp, trong ánh mắt hắn nhìn ta lại mang theo hồi ức và thâm tình.
Tề Tư Sơ nghiêng người chắn trước mặt ta, giống như lúc trước Tiêu Hoán chắn trước mặt tiểu thanh mai của hắn vậy.
Tiêu Hoán ngẩn người, dường như nghĩ tới điều gì.
Ta nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Tề Tư Sơ, ra hiệu hắn không sao.
Sau đó nhìn về phía Tiêu Hoán: “Tiêu thế tử, lần này đến đây có việc gì?”
Tiêu Hoán có chút cứng ngắc nhếch môi: “Nhàn Nương, có thể để những người khác tránh mặt một chút được không?”
Ta nắm lấy tay Tề Tư Sơ: “Tất cả mọi chuyện của ta hắn đều có thể biết, cho nên không cần thiết phải tránh mặt.”
Tiêu Hoán khẽ “ừ” một tiếng.
Sau đó ngẩng đầu lên: “Nhàn Nương, chân của ta có lẽ lại xảy ra vấn đề rồi.”
Tề Tư Sơ kinh ngạc nhìn hắn: “Tiêu Hoán ca, những đại phu giỏi nhất đều ở trong Thái Y Viện, ngươi không ở kinh thành khám bệnh, ngàn dặm xa xôi chạy đến Bắc Cương làm gì?”
Sau đó lại bừng tỉnh đại ngộ: “Ồ, Tiêu Hoán ca ngươi là đến tìm Nhàn Nương để tạm biệt sao? Không sao, ta có thể tìm người đưa ngươi về kinh thành.”
Tiêu Hoán bị nghẹn một chút, lại nhìn về phía ta: “Nhàn Nương…”
Ta nhìn ra được sự muốn nói lại thôi trong đáy mắt Tiêu Hoán, nhưng điều đó đã không còn liên quan đến ta nữa rồi.
Tề Tư Sơ như con bướm hoa tung tăng khoe khoang.
Lúc thì giới thiệu cho Tiêu Hoán những đóa hoa hắn sai người mang đến trong vườn, lúc thì cùng Tiêu Hoán hồi tưởng lại những chuyện hắn cùng ta trồng thảo dược.
Tiêu Hoán vô số lần nhìn về phía ta, muốn nói với ta điều gì đó.
Nhưng mỗi lần đều bị Tề Tư Sơ khéo léo chuyển chủ đề.