Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Như chàng mong muốn, chàng hài lòng chưa?”
Tề Tư Sơ nhẹ nhàng ôm lấy ta: “Nhàn Nương, cho ta chút thời gian, ta nhất định sẽ thuyết phục người nhà. Nàng tốt như vậy, rồi họ sẽ thích nàng thôi.”
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn: “Vậy còn đại tiểu thư nhà Thái thú thì sao?”
Tề Tư Sơ ánh mắt né tránh: “Nàng ta sẽ không ảnh hưởng đến nàng đâu.”
Hắn nói dối.
Ta thầm thở dài, quả nhiên là vậy, thật vô vị.
Nhưng trên mặt không lộ ra, ngược lại càng khóc dữ dội hơn.
“Tề Tư Sơ chàng xem ta là người gì? Là ngoại thất không thể ra ánh sáng sao?”
Ta vừa bi phẫn vừa căm hờn, giáng một bạt tai như trời giáng vào mặt Tề Tư Sơ.
“Ngươi cút cho ta! Đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa.”
Tề Tư Sơ thở dài một tiếng: “Nhàn Nương, nàng hãy bình tĩnh lại đi, vài ngày nữa ta sẽ đến tìm nàng.”
Trước khi đi, Tề Tư Sơ hết lần này đến lần khác quay đầu lại, muốn xem ta có còn giận hắn không.
Thấy ta vẫn luôn cúi đầu không thèm để ý đến hắn, hắn mới cẩn thận từng li từng tí rời đi.
Tề Tư Sơ vừa đi, ta lập tức trở về trạch viện của mình, kiểm kê lại toàn bộ tiền bạc.
Nói với bên ngoài rằng tâm trạng ta không tốt, muốn đến trang viên giải sầu.
Trong trang viên, có tiêu sư ta đã sớm thuê, có thể hộ tống ta bình an đến Giang Nam.
16
Thật không nằm ngoài dự đoán, Hầu phủ quả nhiên phái người đến Bắc Cương.
Rầm rộ khắp nơi ở Bắc Cương tìm ta.
Nhưng lại bất ngờ phát hiện Nam Tinh Lâu đã sớm đổi chủ.
Tất cả ruộng đất, cửa hàng, trang viên liên quan đến Nam Tinh Lâu, đều đã đổi chủ nhân.
Mà tiểu viện ta từng ở, sớm đã người đi nhà trống.
Hầu phủ cho rằng Tề Tư Sơ đã giấu ta đi, trực tiếp đến phủ Uy Viễn tướng quân đòi người.
Đúng lúc gặp Tề gia nạp trưng.
Khi Tề gia đang trình sính lễ cho phủ Thái thú, người của Hầu phủ vừa hay đến phủ Uy Viễn tướng quân.
Hai bên đánh nhau một trận long trời lở đất, gà bay chó sủa.
Tề Tư Sơ vốn tưởng rằng đây là sự trả thù của Tiêu Hoán, đối với người của Hầu phủ phái đến không hề nương tay.
Qua hồi lâu mới hoàn hồn, phát hiện ta thật sự đã biến mất.
Thời gian này, Tề Tư Sơ bận rộn chuẩn bị hôn sự với nhà Thái thú.
Lại nghĩ muốn bỏ mặc ta một thời gian, để ta tự mình bình tĩnh lại.
Nhưng chưa từng nghĩ tới hắn sẽ thật sự mất ta.
Tề Tư Sơ run rẩy tay, đau khổ ôm lấy mắt mình: “Nhàn Nương, nàng ở đâu? Sao nàng có thể không cần ta?”
Rất nhanh Tề Tư Sơ lại vực dậy tinh thần, Bắc Cương chính là địa bàn của phủ Uy Viễn tướng quân, hắn không tin không tìm được người.
Tề Tư Sơ phái người, cùng với người của Hầu phủ cùng nhau tìm kiếm khắp nơi.
Cầm chân dung của Nhàn Nương đến từng nhà hỏi thăm.
Hỏi thăm hồi lâu, mới từ một tiêu cục dò la được, mấy tháng trước, vị nương tử trong bức tranh này quả thật đã thuê tiêu sư, đưa người đến Giang Nam.
Tề Tư Sơ và Tiêu Hoán hay tin, cùng nhau sắp xếp người xuống Giang Nam tìm Nhàn Nương.
Tề Tư Sơ tự tin tràn đầy: “Nhàn Nương, đợi nàng trở về, ta sẽ cưới nàng làm bình thê.”
17
Kinh thành, Hầu phủ.
Tiêu Hoán mặt mày âm trầm nằm trên giường, lại một lần nữa đem tất cả thức ăn đưa đến ném xuống đất.
Tiêu phu nhân vừa khóc vừa khuyên Tiêu Hoán ăn chút gì đó.
Tiêu Hoán toàn thân lệ khí, nói chuyện đầy gai góc: “Mẫu thân, nếu ban đầu không phải người đuổi Nhàn Nương đi, bây giờ ta đã là một người bình thường rồi.”
Tiêu phu nhân ngồi một bên nước mắt đầm đìa: “Nhàn Nương đâu? Sao còn chưa tìm được nàng ấy?”
Chim bồ câu đưa tin bay qua.
Tiêu Hoán không thể chờ đợi được nữa gỡ tờ giấy buộc trên chân chim xuống.
“Tìm khắp Giang Nam, không có kết quả.”
Bắc Cương, phủ Uy Viễn tướng quân, Tề Tư Sơ nhìn tờ giấy trên tay khó tin.
Trời đất bao la, Nhàn Nương rốt cuộc đã đi đâu?
Nhàn Nương tựa như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, Hầu phủ và phủ Uy Viễn tướng quân hợp lực tìm kiếm, vậy mà đều không tìm được bóng dáng của Nhàn Nương.
Ta ở bờ biển mua một cái tiểu trạch viện.
Ra khỏi cửa không xa chính là bãi cát trắng mịn, mềm mại tinh tế.
Ngồi trên bãi cát thổi gió biển, còn có thể nhìn thấy ngư dân sớm đi tối về.
Ta đã tốn một khoản tiền lớn để nuôi một đám hộ vệ, đều đã ký khế ước sinh tử.
Suy cho cùng, tiền của ta quá nhiều, có mạng sống và tự do, mới có chỗ mà tiêu tiền.
Mân Nam quả thực là một nơi tốt đẹp, phong cảnh tú lệ, hải sản lại đặc biệt tươi ngon.
Ta ở Thục Địa cũng đã sai người mua nhà, nghe nói nơi đó rừng trúc u thâm, lẩu lại vô cùng hấp dẫn.
Còn có Quỳnh Châu, Nam Chiếu, vân vân và vân vân.
Trời đất bao la, nơi nào tâm an, nơi đó là nhà.
(Toàn văn hoàn)