Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6Ac6trI8Mu

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

10.

Từ lúc lén giấu Cố Tịch Nhiễm ra ngoài đóng , ta cũng tích góp được một chút , không cần xin sinh hoạt phí từ “gia đình” .

Dù sao họ vốn cũng không phải cha mẹ ruột ta.

đoàn có một nữ phụ số hai, lẽ ra cảnh cô ta bắt lúc hai giờ chiều, vậy mà tận năm giờ mới xuất hiện.

Ta nhìn nét mặt diễn, thấy ông sắp tức xanh người.

Vừa , cô ta đã tỏ vẻ chê cái này chê cái nọ, theo cách nói ở thì là đang “ giá, mắc bệnh ngôi sao”.

Ta chỉ im lặng đứng một bên hóng chuyện.

Cuối cùng diễn nổi giận, chỉ phía ta: “Để cô gái này thử vai nữ phụ xem sao.”

Nữ phụ kia không thể tin nổi, chỉ vào ta: “Cô ta á? Một đứa diễn viên quần chúng vô danh tiểu tốt, dựa vào cái gì mà đòi đóng vai nữ phụ?”

diễn lạnh lùng liếc cô ta một cái: “Dựa vào việc cô diễn xuất lẫn nhan sắc, lại chịu khó chịu khổ… tất đều hơn cô gấp lần! Nếu không phải có người gọi điện trước nhờ vả cho cô vào thử vai, thì tôi vốn dĩ chẳng định chọn cô.”

Mặt nữ phụ đổi sắc liên tục như đèn giao thông, cuối cùng giận dữ vung bỏ đi: “Được rồi… đừng có mà hối hận!

diễn sang bảo ta đi hóa trang, ta lúng túng từ chối: “ diễn, em chỉ là người mới, chưa đủ tầm để đóng vai nữ phụ đâu ạ…”

Ta nhớ bộ này là do anh Lạc Lạc tư, nữ phụ kia chắc là người anh .

Nếu ta phật ý anh ta, thì công việc duy nhất mà ta tạm được ở thế giới này cũng tiêu luôn.

diễn vỗ nhẹ ta, an ủi: “Không sao, em mới vào nghề được nửa năm, nhưng rõ ràng là có năng khiếu. Ở đoàn bọn anh chỉ nhìn thực lực, không quan trọng bằng cấp. Cứ thử đi, không hợp thì đổi người cũng chưa muộn.”

trường, ta nói Tô Lạc: “Lạc Lạc, tớ được giao vai nữ phụ rồi.”

Tô Lạc hơi bất ngờ, sau rồi vỗ vai tôi: “Không ngờ nha, , cậu lại có năng khiếu thật đấy. Bọn tớ đi đóng cho vui thôi, chỉ có cậu là diễn nhập tâm nhất.”

Ta liền đem nỗi lo lòng ra kể: “Trước cậu từng nói bộ này do anh cậu tư, giờ diễn đổi nữ phụ, tớ sợ đắc tội , liệu anh cậu có vì thế mà trả đũa tớ không?”

Tô Lạc thoáng hiện vẻ khinh thường mắt: “Cô ta mà quen được anh tớ chắc mặt trời mọc đằng Tây. vai nữ chính chưa từng đóng, đã ra vẻ kênh kiệu, kiểu người này sớm muộn gì cũng bị phong sát thôi.”

11.

Dạo gần ta bận , đã lâu rồi không gặp lại Cố Tịch Nhiễm.

Cát-xê nữ phụ đúng là khác hẳn vai quần chúng chạy lăng xăng.

Ta định thu dọn đồ đạc ở căn hộ hắn, rồi tìm phòng trọ gần trường để ở riêng.

Vừa căn hộ, ta vội vàng gom hết đồ mình, đẩy vali chuẩn bị đi thì… đụng ngay mặt Cố Tịch Nhiễm.

Ta sợ muốn rớt tim ra ngoài, nhưng vẫn phải cố nặn ra nụ lấy lòng: “Hoàng , sao người lại rồi ạ?”

Đi đứng không phát ra chút tiếng động nào, như ma vậy.

Cố Tịch Nhiễm liếc cái vali ta, ta chột dạ liếc sang liếc tây.

Hắn ngẩng lên nhìn ta: “Dạo này nàng có gì rất kỳ lạ.”

Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!

Ta giả ngơ: “Kỳ lạ gì chứ? gì có…”

Hắn lạnh giọng hỏi tiếp: “Vậy nàng căng thẳng cái gì?”

Ta: “……”

Hắn lại nói: “Ở trường, cứ thấy trẫm là tránh mặt. thứ nàng mặc, đeo, dùng… món nào món nấy cũng ngàn. Bố mẹ nàng mỗi tháng chỉ cho ba ngàn sinh hoạt, nàng lấy đâu ra mà mua những thứ ?”

Ta đáp: “ tự kiếm mà.”

Cũng có nhiều món là anh đoàn tặng.

Cố Tịch Nhiễm lạnh, rõ ràng không tin một chữ nào: “ thêm nghề gì mà có thể kiếm được vài chục, thậm chí trăm triệu?”

Ta suýt buột miệng nói: Hiện tại ta đã có năm trăm triệu tài khoản rồi đấy.

vụ Lạc Lạc giới thiệu ta gặp anh .

Anh thường xuyên tặng quà cho ta, lần nào cũng là món đắt .

[ – .]

Ta đều đem bán lấy .

Cố Tịch Nhiễm nói: “Ban nghĩ nếu tiêu không đủ thì nàng có thể nói trẫm. Giờ xem ra, không có trẫm, nàng vẫn sống ngon lành ở thế giới này đấy nhỉ.”

Nghe câu , ta thấy chua lè chua lét lòng.

Ta không hiểu nổi, ngẩng hỏi lại hắn: “Hoàng không muốn thần sống ngon lành ở thế giới này sao?”

Hắn ghét bản thân thì kệ, cũng đâu cần nguyền rủa mình kiểu chứ.

Đúng là tên cẩu hoàng độc miệng!

Cố Tịch Nhiễm bị nghẹn họng, không nói được gì.

12.

Cố Tịch Nhiễm đứng chắn ngay cửa, ta nhắc khéo: “Hoàng , ngài tránh ra một chút, phải đi rồi.”

Hắn thản nhiên ra lệnh: “Trẫm đói, đi nấu gì cho trẫm ăn đi.”

Ta đáp: “Hoàng có thể gọi đồ ăn ngoài mà, đồ ăn ngoài ngon lắm.”

Cố Tịch Nhiễm: “Trẫm không thích.”

Ta hít sâu một hơi, gượng nịnh nọt: “Được rồi, đi nấu.”

Ta thề, sẽ là lần cuối cùng ta hầu hạ cái tên cẩu hoàng này!

“Hoàng , cơm nấu xong rồi, ngài ăn đi nhé, đi .”

Không đi ngay thì không kịp thật .

Ta vừa kéo vali đi thì lại bị hắn gọi giật lại: “ , rót cho trẫm cốc nước.”

cốc nước cũng phải có người hầu mới chịu uống, hay ngài c h ặ t c.h.ặ.t c.h.â.n đi cho rồi!

Ta cố nuốt giận, mặt đen như đ.í.t nồi, rót cho hắn một cốc: “Nước , hoàng .”

Cố Tịch Nhiễm: “ , giúp trẫm…”

Ta không nhịn nổi : “Giúp, giúp, giúp cái ngài ! Bà ở thế giới này có sắc có dáng, chỉ cần ngoắc là đầy tiểu thịt tươi* xếp hàng phục vụ, ai thèm hầu hạ một ông chú già như ngài hả!”

(*”tiểu thịt tươi”: cách gọi trẻ đẹp)

Nói xong, ta cứng họng luôn.

Và rồi thấy sắc mặt Cố Tịch Nhiễm lập tức tối sầm.

Cơ mặt hắn căng lại, giọng trầm thấp: “Ông chú già?”

Cẩu hoàng giận rồi. Thật ra ta…vẫn hơi sợ.

Dù sao cũng từng hoàng , chỉ một ánh mắt thôi cũng mang theo khí thế trời sinh, ta biết điều, vội vàng xuống nước: “ nói bậy đấy.”

Cố Tịch Nhiễm nheo mắt, giọng nguy hiểm: “Tiểu thịt tươi?”

Thực ra không chỉ có “tiểu thịt tươi” theo đuổi ta, mà kiểu tổng tài bá thế giới này cũng tìm ta.

Nên ta mới bắt … ngông cuồng.

Dám nói chuyện cẩu hoàng kiểu !

Ta giải thích: “Có người theo đuổi ta.”

Sắc mặt Cố Tịch Nhiễm càng đen hơn, nghiêm giọng nhắc nhở: “Nàng là quý phi trẫm.”

Ta bật : “Ở thế giới kia thì ta là quý phi ngài, ở thế giới này, ta là ai? Không là gì hết! Sao? Ngài muốn ba cung sáu viện bảy mươi hai phi tần chắc?”

Cố Tịch Nhiễm: “Nàng dám nói chuyện trẫm như vậy, không sợ một ngày nào thế giới cũ, trẫm sẽ trị tội nàng sao?”

Ta lạnh: “ ? Đừng mơ ! Chúng ta gần một năm rồi, nếu có lại thì đã từ lâu rồi! Ngài cũng đừng ảo tưởng chuyện hoàng . Nghe ngài “trẫm” “trẫm” mà ta nổi hết da gà! Tỉnh lại đi, anh à!”

Ta vừa vừa vỗ vai cẩu hoàng , một đẩy hắn ra, rồi kéo vali rời đi.

Sau lưng, giọng hắn nghiến răng gọi tên ta: “Mộ Dung Chiêu Tuyết!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương