Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 6
Chưa đầy hai ngày sau, giận dữ xông thẳng vào nhà thím.
Dẫm nát cả mớ rau tươi thím vừa hái từ ruộng về.
lao thẳng về phía tôi. Trán mẹ nhăn lại đến mức có thể kẹp chết một con ruồi, bà chỉ thẳng vào mũi tôi mà mắng:
“Lâm Thanh! Ai cho phép cô ly hôn hả? Chuyện như vậy, sao cô dám tự ý quyết định?!”
“Gan cô cũng thật đấy! Cô có ý kiến chúng tôi chưa?!”
“Cố Hàn Vũ là kim quy tế! Cô bao nhiêu tuổi , ly hôn sao có thể tùy tiện như trò trẻ con vậy chứ?!”
Em trai tôi — Lâm Tuấn — cũng bày ra bộ tanh, ánh mắt không giấu nổi vẻ hả hê, còn đắc ý lè lưỡi trêu tôi.
Thím cũng sững sờ nhìn tôi, môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.
Tôi vốc một nắm thóc, rải xuống đất.
Đàn gà cúi mổ thóc, còn lời của mẹ, tôi coi như gió thoảng bên tai.
Thấy tôi như vậy, sắc mẹ tái xanh, giọng càng cao vút:
“Lâm Thanh! Cô có thái độ gì vậy hả? Có tôi nói không? Ai dạy cô vô giáo dục như thế?! Bảo sao thằng Cố không nổi cô mà ly hôn!”
Tôi lười lại. Ngược lại, cha tôi là người không nhịn được trước, lên tiếng ngăn mẹ.
thở dài:
“Thanh Thanh, rốt cuộc con thằng Cố xảy ra chuyện gì?”
Rải xong nắm thóc cuối cùng, tôi nghiêng nhìn , bình thản :
“Sao biết con ly hôn?”
Cha tôi :
“Thằng Cố gọi điện cho mẹ, nói không liên lạc được với con, lo con gặp chuyện, tung tích của con…”
Tôi không nhịn được bật cười khẽ hai tiếng.
“Vậy chẳng lẽ anh ta không nói với mẹ, là vì anh ta ngoại tình nên mới ly hôn sao?”
“Đàn ngoại tình chút thôi mà, con ngu thật đấy!”
Trong lời mẹ nói, câu nào câu nấy đều như đang khẳng định Cố Hàn Vũ thật lo lắng cho tôi.
Bà còn nói anh ta còn tình cảm với tôi, có vẻ đã hối hận, bảo tôi về tranh thủ cơ hội, biết đâu còn có thể tái hôn.
Nói thẳng ra thì, đàn đạt ngoại tình là chuyện rất bình thường, quan trọng là anh ta có tiền.
Chỉ cần trong anh ta còn tôi, mọi thứ đều có thể cứu vãn!
Đúng là tôi đã cùng anh ta vượt qua bốn khó khăn nhất.
Giờ anh ta đã phong quang vô hạn, tôi lại buông lúc này, chẳng phải là hành động ngu xuẩn sao?
Mẹ mắng tôi, cha khuyên tôi, em trai khinh thường tôi.
vừa ca ngợi Cố Hàn Vũ nghiệp công, tiền đồ vô hạn, vừa mắng tôi ngu ngốc, không biết giữ trái tim đàn .
Tóm lại, trước một Cố Hàn Vũ giàu có quyền thế, tôi bị chà đạp đến chẳng còn giá trị gì.
Chương 7
Mẹ đã bắt ngồi tính toán giá trị tài sản của Cố Hàn Vũ.
bàn bạc xem phải đưa Lâm Tuấn lên Giang Châu thế nào, còn nói phía Cố Hàn Vũ đã đồng ý .
Mẹ nhìn chằm chằm vào bụng tôi, giọng khinh miệt:
“Mấy nay cô ăn cái gì vậy hả? Đến một đứa con trai cũng không sinh nổi.”
Câu nói ấy chạm đúng giới hạn cuối cùng của tôi.
Tôi ném mạnh chiếc cốc nước xuống đất, quát :
“Nói đủ chưa?!”
mẹ cũng giận dữ nhìn tôi, như thể tôi mới là kẻ vô ơn không biết điều.
Tôi hít sâu một hơi, giọng nói:
“Các người muốn đi anh ta, muốn quỳ xuống cầu xin anh ta nhận các người làm con trai, tùy các người. Nhưng đừng lôi tôi vào!”
“Tôi không phải do các người nuôi , dựa vào đâu mà các người có quyền can thiệp vào quyết định của tôi?”
“Bán con gái thì có bản lĩnh gì? Có giỏi thì bảo anh ta cưới con trai của các người đi!”
“Cô nói cái thứ hỗn xược gì thế hả?!”
Mẹ tôi tức đến nổ phổi, hai mắt tóe lửa, run rẩy chỉ thẳng vào tôi, chửi bới không ngừng.
Bà mắng tôi là đồ ăn cháo đá bát, mắng tôi lùng bạc bẽo, mắng lẽ ra không nên sinh ra tôi, đồ con gái nghiệt chướng…
Nhìn thím đang đau , lời “các người vốn không nên sinh ra tôi” vốn sắp buột miệng, tôi nuốt ngược trở lại.
Tôi người, xách hành lý rời khỏi nhà thím, bỏ lại phía sau lời lăng mạ khó .
Mẹ tôi không ngừng chửi rủa, hận không thể lột da, rút gân tôi!
Tôi một nhà nghỉ dân túc, vừa làm xong thủ tục nhận phòng thì thấy một dãy số điện thoại quen thuộc hiện lên.
Tôi lật úp điện thoại, chuyển sang chế độ im lặng.
Sau khi tắm xong, tôi nhìn thấy hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ.
Còn có cả tin nhắn thúc giục tôi máy.
Khi điện thoại lại vang lên, tôi nhấc máy.
dây bên kia chỉ có tiếng hít thở trầm thấp của Cố Hàn Vũ.
Giống như hai người đang âm thầm đấu sức với nhau.
Cuối cùng, tôi lười dây dưa với anh ta, chủ động mở lời trước:
“Cố tiên sinh, ‘duyên đã hết’ là chính anh nói. Đã cắt thì cắt cho sạch sẽ. Sau này bất kể xảy ra chuyện gì, xin anh đừng làm phiền tôi nữa.”
Nói xong, tôi lập tức cúp máy, kéo anh ta trở lại danh sách đen.
Tôi thật không hiểu nổi suy của Cố Hàn Vũ.
Đã ly hôn , vì sao anh ta còn tôi, nhất định phải đến làm tôi khó ?
Chẳng lẽ vì tôi không khóc không náo loạn, dứt khoát quá mức, khiến anh ta cảm thấy hụt hẫng?
Phải chăng chỉ khi tôi lại mắng anh ta, anh ta mới thấy dễ ?
Đúng là… TMD tiện thật!
Chương 8
mẹ mắng tôi bản tính lùng bạc bẽo.
Tôi cũng mặc kệ, dứt khoát “buông xuôi”, tắt hẳn điện thoại, chỉ mong tai được yên tĩnh.
hết , lại không nổi khổ cực nơi thôn quê, đựng được ngày thì lục tục về phố.
vừa đi, thím liền vội vã sang tôi.
này bận rộn việc đồng áng, chân thím đã không còn linh hoạt như trước.
Vậy mà thím ý sắc tôi, dáng vẻ dè dặt ấy khiến tôi đau .
Về chuyện ly hôn, thím không nhiều.
Chỉ nấu cho tôi món ngon, cười hiền bảo rằng:
“Đường đời còn dài, phải bước tiếp về phía trước.”
Dù sao thím cũng bị kẹt giữa tôi cha mẹ ruột của tôi, vốn đã khó xử, lại biết tôi từ nhỏ đã có chính kiến riêng.
Không ai nhớ sinh nhật tôi, chỉ có thím luôn nhớ.
Mỗi đều dặn tôi ăn mì trường thọ, chưa bao giờ quên chuẩn bị cho tôi một phong bao đỏ thật dày.
Nhìn bát mì trứng nghi ngút khói, thơm nức mũi trước …
Tôi cứ mình đã trải qua đủ sóng gió, sớm không còn nước mắt.
Vậy mà khi nhìn thấy mu bàn thím khô ráp như vỏ cây già, nước mắt tôi lăn dài.
Con người ta thường vì thứ không có được, mà lãng quên hạnh phúc chân thật ngay bên cạnh.
Rõ ràng gia đình ở ngay bên mình, vậy mà tôi lại cố chấp đi tình yêu nơi phương xa.
Tôi biết mình nên làm gì đó lại thím.
tới lui, chỉ có thể dẫn thím đi xem một thế giới mới.
Đặc biệt là ra thủ đô, ngắm Trường , thăm Cố Cung, xem lễ thượng cờ.
Trước đây không có thời gian, còn bây giờ tôi có cả một khoảng thời gian dài tiêu xài cho bản thân.
Dẫn thím đi xem phố hiện đại, cảm nhận văn hóa ngàn của Trung Hoa, ngắm non sông rộng …
Đi du lịch suốt hơn nửa .
Một lần, khi quá cảnh ở Thượng Hải, tôi tình cờ gặp lại bạn học cũ — Diệp Thanh Thần.
Anh từng rất nổi tiếng trong trường, thuộc dạng thiên tài trẻ tuổi.
Trong một buổi giao lưu học thuật do trường tổ chức, tôi anh chỉ tiếp xúc thoáng qua.
Khi ấy anh đang bị bệnh nhưng tham gia thi đấu.
Thi xong thì ngất xỉu, tôi với tư nhân viên hậu cần luống cuống đưa anh đi bệnh viện.
Sau này nói anh chưa tốt nghiệp đã ra ngoài khởi nghiệp, liên quan đến công nghệ AI.
Chính anh là người chào tôi trước.
Tôi khá bất ngờ khi anh còn nhớ tôi, chúng tôi định đi đâu chơi.
“Trùng hợp thật, đường đi giống nhau, cùng đi nhé.”
Anh cười nói.
Anh có sở thích chụp ảnh, có thể giúp tôi thím lưu lại kỷ niệm.
Điều khiến tôi ngạc nhiên là anh không hề kiêu ngạo, trái lại rất hòa nhã, chọc cho thím cười suốt.
Mấy ngày tiếp xúc, anh đối nhân xử thế vô cùng chừng mực, tinh tế.
Thím cười nói với tôi:
“Cậu thanh niên này được đấy.”
vậy tôi liền hiểu ý thím, gật :
“Ừm, đúng là rất được.”
Làm bạn thì rất tốt.
Còn tiến thêm một bước nữa — tôi biết rõ là không thể.
Nhìn nói năng, ăn mặc của anh, thái độ của người khác đối với anh, cũng đủ biết lai lịch anh không tầm thường, trong trường học cũng là người nổi bật.
ôn hòa của anh là thứ giáo dưỡng toát ra từ trong xương cốt.
Không liên quan đến chuyện nam nữ — điểm này tôi vô cùng rõ ràng.
Chương 9
Mấy ngày nay vùng Giang Nam mưa dầm liên miên, bệnh thấp khớp của thím tái phát.
Tôi chạy đi mua thuốc cho thím, nhất thời không gọi được xe.
Đang đứng chờ ngoài cửa, thì thấy anh đưa cho tôi thuốc đã chuẩn bị sẵn.
Đó là đồ anh luôn mang theo khi ra ngoài.
Vì thường xuyên đi công tác, anh có hẳn một túi y tế nhỏ.
Tôi vô cùng cảm kích, mời anh ăn cơm cảm ơn, :
“Chặng tiếp theo anh định đi đâu?”
Anh chống cằm bằng một , cong mắt nhìn tôi:
“Còn em?”
Ánh mắt anh quá đen, quá sâu, ẩn chứa cảm xúc mà tôi không đọc hiểu được.
Tôi vô thức đi, đến sức khỏe của thím, liền :
“Chưa rõ lắm. Có lẽ sẽ ở đây thêm một thời gian. Đợi thời tiết khá hơn, chơi đủ mới về.”
Anh cười:
“Anh cũng vậy.”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh.
Anh mỉm cười nhẹ, hàng mày như tranh vẽ dần giãn ra.
Hoàn toàn khác với lùng vô tình của Cố Hàn Vũ.
Khí chất của anh ôn nhã, có thể hòa vào bất cứ bức tranh sơn thủy mờ sương nào — đẹp như một phong cảnh.
Có một khoảnh khắc, ánh mắt tôi bị làm cho choáng váng, thậm chí còn …
Phải chăng anh đang cố ý dùng “sắc đẹp” quyến rũ tôi?
Nhưng rất nhanh, tôi lại thấy mình quá nhạy cảm — làm sao có thể chứ.
Vì vậy, tôi cố ý như vô tình tiết lộ:
“Tôi từng kết hôn .”
Diệp Thanh Thần nói:
“Thím bảo em đã ly hôn, bây giờ đang độc thân.”
Tôi càng thêm ngạc nhiên, lúng túng không biết nên thế nào.
Khóe môi anh cong lên ý cười:
“Chúng ta đều độc thân, hay là ghép một đôi, sống chung thử xem, thế nào?”
vậy, tim tôi đập loạn nhịp, không phân biệt được anh đang đùa hay nói thật.
Anh không phải kiểu người tùy tiện, vậy vì sao lại đưa ra lời mời như thế?
Thấy mưa ngoài trời đã ngớt, Diệp Thanh Thần rủ tôi ra ngoài đi dạo.
Không hiểu sao tôi lại gật đồng ý, như thể bị ma xui quỷ khiến.
Đi bên một người đàn đẹp mắt như vậy, tâm trạng cũng tự nhiên tốt lên.
Đó là một thị trấn cổ, cầu cong, nước chảy, nhà người san sát.
dấu đục chạm hoa lệ trên phố cổ, theo màn đêm buông xuống, dần chìm vào bóng tối, đường nét tĩnh lặng mà cao quý.
Không khí sau mưa mang theo hương thơm trong trẻo, dễ .
Dưới lời giảng giải của anh, tôi cảm nhận được vẻ đẹp của du lịch văn hóa.
Anh rất uyên bác.
Một cảnh một vật, một cây một lá — mộc mạc mà lại có tầng tầng lớp lớp ý vị, vô cùng kỳ diệu.
Trời không chiều người, mưa bất chợt trút xuống.
Anh lấy từ balô ra một chiếc ô.
Khi chúng tôi trở về nhà trọ, nửa bên vai anh đã ướt sũng.
Tôi vội giục anh đi thay đồ.
Mái tóc ướt nhẹ càng làm nổi bật vẻ thanh tú của anh.
Một tiếng sau, anh lại gõ cửa phòng tôi, đưa cho tôi một bình giữ nhiệt — bên trong là một cốc trà gừng nóng hổi.
Về sau, tôi chợt hiểu ra:
Thích một người, giống như một chiếc ô luôn nghiêng về phía bạn, là cốc trà gừng nóng giữa cái .
Giản dị, nhưng rất động .
Chuyến du lịch Giang Nam chưa kết thúc, nhưng Diệp Thanh Thần phải về công ty làm việc, lại thông tin liên lạc.
Anh nói:
“Có việc hay không có việc đều có thể anh. Anh mong chờ cuộc gọi của em.”
Tôi lịch gật cười, miệng thì ứng.
Nhưng trong rất rõ — lần chia này, duyên phận giữa tôi anh cũng đã hết, sau này khó gặp lại.
Bởi vì tôi không muốn về Giang Châu, không muốn đặt chân lên vùng đất đầy thương tổn ấy nữa.