Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Khi màn đêm buông xuống, mùi thịt nướng bốc lên từ vỉ sắt, thơm nồng mức người ta nuốt nước bọt.
Lúc Phương Triết bước tới, tôi đứng bên bếp, mồ hôi lấm tấm trên trán, tay rắc là lên những xiên thịt vàng ruộm.
Một người phụ nữ tiến , vẻ mặt nghi ngờ, tay che mũi như mùi khói là điều không chấp nhận được.
“Cô là Tư Dao?” Giọng cao bà tôi giật mình.
Tôi nhận bà ngay lập tức – mẹ Phương Triết. Trước đây tôi từng thấy bà trong ảnh chụp anh. Tôi vội vàng tháo găng tay dầu mỡ, nở một nụ cười thân thiện:
“Cô ơi, cô lại tới đây? Cô muốn ăn thịt nướng hay uống bia? Hôm nay cháu mời.”
Bà ta nhìn tôi từ đầu chân bằng ánh khinh thường. cười nhạt, giọng sắc như dao: “Không cần. Tôi tới đây không để ăn. Tôi tới để cho cô biết – tự soi gương lại đi. Cô nghĩ mình xứng với Phương Triết nhà tôi à? Tôi cảnh cáo cô, tránh xa tôi . Nếu không, tôi sẽ cô hối hận cả đời.”
Tôi khẽ nhếch môi. Cảnh tượng này đúng là quá kịch. thiếu mỗi việc bà ta rút một vali tiền để bắt tôi rời xa anh ấy. Chẳng lẽ sắp 5 triệu như phim truyền hình ?
Nhưng không. Bà ta thậm chí đi xa hơn. Ngay lập tức, bà ta rút điện thoại, gọi: “Alo? 12319 không? Tôi muốn tố cáo một trường hợp lấn chiếm vỉa hè…”
Tôi c.h.ế.t lặng.
Được . Mẹ Phương Triết tay đúng là độc.
Tôi không lựa chọn nào khác ngoài việc kéo mẹ mình lên chiếc xe ba bánh phóng đi, như một kẻ trốn.
Sau lưng, tiếng cười bà ta vang lên như đinh đóng vào lòng tự trọng tan vỡ tôi – giống như miếng thịt cháy đen quên trên bếp.
Từ trở đi, mẹ anh không dừng lại. Bà ta đi bất cứ đâu mẹ tôi dựng quầy hàng để báo cáo, như cố tình nghiền nát sự tồn tại tôi.
Gia đình tôi mất đi nguồn thu nhập. Tôi buộc thêm nhiều hơn, cũng vì thế, tôi gặp Phương Triết ngày càng ít.
một ngày, tôi nhà hàng như thường lệ, bắt gặp anh – ngồi cùng một cô gái xinh đẹp, ăn mặc thanh lịch, trò chuyện thân mật.
Cả hai bà mẹ – mẹ anh mẹ cô gái – đều cười mức không dừng lại được.
Khung cảnh ấy quá quen thuộc. ở nhà hàng lâu, tôi đã thấy vô số những cuộc mai mối kiểu này.
câu “môn đăng hộ đối” không là lời sáo rỗng. Người xứng với Phương Triết là cô gái kia – không tôi.
Họ thực sự rất đẹp đôi.
Tối hôm , tôi nhắn tin chia tay Phương Triết.
Ánh anh lúc gì sâu thẳm, như chứa đựng một nỗi đau không gọi tên. Nhưng anh vẫn gật đầu.
“Sau này tớ thi lên cao học, hai năm không gặp, cũng không thấy nhớ nữa.” Tôi mỉm cười, một nụ cười đắng nghét.
“Bây giờ cậu vẫn thích anh ta à?” thân tôi hỏi khi tôi rót rượu.
“Tất nhiên là không,” tôi trả lời cứng rắn. “Biển rộng nhiều cá, cứ đắm chìm vì một ? Người trước không bằng người sau, đúng không?”
tôi nheo cười ẩn ý. Tôi né ánh , đưa ly rượu lên che đi vẻ bối rối.
Đúng lúc , một chàng trẻ tuổi cao ráo, tay cầm điện thoại, tiến lại gần.
“Hai người trông đẹp quá. Chúng ta được không?”
thân tôi hoảng hốt như thấy ma, nhanh chóng biến mất.
tôi – chú chó rơi, lạc lõng – vẫn cố tỏ bình thường.
“Không , tôi kết với cậu,” tôi , nở một nụ cười nhàn nhạt.
Chàng trẻ cười lộ hai chiếc răng sữa nhọn đáng yêu.
Trông cậu nhóc này… chút giống Tuấn Tử. Tôi tò mò đưa tay định véo thử một cái, đột nhiên – một luồng gió chạy dọc sống lưng tôi cứng người.
Tôi quay đầu lại.
Trời đất ơi – là Phương Triết!
Anh đứng từ bao giờ? Nghe lén bao lâu ?
Tôi giật tay lại như vừa bắt quả tang chuyện xấu.
“Chị ơi, chị run thế?” Chú chó lo lắng, định bước lên giúp đẩy lùi lại.
Ngay sau , tôi rơi vào một cái ôm ấm áp, mạnh mẽ nhưng lại tràn hormone khí bức người.
Một giọng trầm vang lên ngay trên đầu tôi:
“Cô ấy là gái tôi.”
“Anh là ai…” Chàng kia vừa định phản ứng ánh Phương Triết cậu ta nghẹn họng.
Chú chó nhìn anh ta một cái biết mình không cửa, cắn môi, thất vọng đi.
Phương Triết cúi xuống nhìn tôi người run rẩy trong vòng tay anh.
Giọng anh lùng sắc bén: “Thích em à? Tư Dao, em vì biết anh chiều em nên mới dám linh tinh như vậy!”