Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8pbJsqhIYS

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Thấy tình huống căng thẳng, Tống Thần gắng gượng giữ nụ cười, mang theo chút áy náy.

Anh ta giải thích: “Cô ơi, dạo này đoàn phim quá bận, có lẽ Tiểu Mạn bù đầu, không nhớ rõ chuyện trong nhà. Cô yên tâm, đợi quay xong phim, hai mẹ con sẽ từ từ trò chuyện”.

Nhờ dáng vẻ chân thành và mấy câu nói đó, bầu không khí của buổi livestream được xoa dịu.

Tay anh ta đang nắm chặt giờ mới từ từ thả lỏng

Tôi lắc đầu, “Tôi không tin quay xong là lúc nào, mấy hôm nay các người đều lấy cớ đó để thoái thác”.

Anh ta đảo mắt, ngay sau đó lộ rõ vẻ khó chịu “chừng mực”.

Tống Thần giọng nghiêm túc: “Không chỉ con gái cô không thể về nhà, tất cả thành viên trong đoàn chúng tôi đều không được về bên gia đình. Mong cô thông cảm cho nghề diễn viên”.

Đúng lý lẽ, lịch sự, không cho tôi cơ hội đôi co.

Anh ta lập tức ngắt cuộc gọi

Nhờ lời dẫn dắt đầy dụng ý của Tống Thần, tôi bị đặt vào thế đối nghịch với giới diễn viên, thậm chí là với toàn mạng.

Nhiều người cho rằng tôi thật vô lý, vất vả lắm mới được gặp con gái, lại còn lật mặt phủ nhận.

Khi người ta đã cùng đường, sẽ chẳng bận tâm đến bất cứ điều gì nữa.

Tôi trà trộn vào đoàn “Chinh Đồ,” tìm được con hẻm xuất hiện trong đoạn phim.

Bốn phía đều không có camera.

Nghe nói khi quay cảnh đó, đạo diễn cho toàn bộ nhân viên rời đi để Tống Thần có thể nhập tâm diễn.

Cảm giác bất an lại trào dâng trong tôi

Chắc chắn việc con bé mất tích có liên quan đến cảnh quay này.

Rốt cuộc là diễn hay là làm thật, tôi nhất định phải làm rõ.

Tôi lật xem bảng chấm công ra vào của đoàn phim, ban đầu Tiểu Mạn vẫn đi làm đủ.

Nhưng từ một ngày nào đó trở đi, không còn xuất hiện tên con bé nữa.

Ngày đó chính là ngày quay cảnh cao trào.

Ai cũng biết, đạo diễn vô cùng coi trọng phân đoạn này nên quyết định dọn sạch phim trường.

Trong thời gian ấy, các thông tin trên mạng về tôi và Tiểu Mạn càng lúc càng cực đoan.

Bọn họ càng cố tình che đậy, càng chứng tỏ suy đoán của tôi là đúng.

Khả năng Tiểu Mạn… bình an trở về càng lúc càng mong manh.

6

Tôi cắn chặt môi, nước mắt lặng lẽ rơi.

Đối mặt với cơn bão nhục mạ và bịa đặt trên mạng, tôi vẫn không khóc.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến đứa con gái đáng thương của mình, tuổi còn trẻ đang không biết sống chết ra sao, lại phải hứng chịu bao lời xúc phạm.

Nước mắt tôi không kiềm được mà tuôn trào, tim như rơi xuống đáy vực.

Đúng lúc ấy, chuông điện thoại réo vang.

Giọng điệu dửng dưng của Tống Thần vọng qua loa, nghe chói tai.

“Cô ơi, cô làm thế có đáng không? Chuyện đi đến bước này, ngoài xin lỗi, cô còn lựa chọn nào nữa?”.

Trong lời anh ta, tràn ngập sự cảnh cáo.

Tôi chẳng mảy may lay chuyển: “Hãy làm rõ ràng, người cần xin lỗi là các người”.

Tôi lập tức gác máy.

Bây giờ có thể xác nhận ngay cả bọn họ cũng không thể đưa một Trương Tiểu Mạn còn sống đến trước mặt tôi.

Tin tức về tôi và con bé trên mạng vẫn không ngừng nóng hổi.

“Nghe nói mẹ nó là ‘gà’, còn có con trai riêng”.

“Bày lắm trò thế, chẳng lẽ muốn ăn theo danh tiếng Ảnh đế Tống Thần sao?”.

“Trương Tiểu Mạn không rõ cha, lúc đi học còn chen chân làm kẻ thứ ba”.

Tôi chưa kịp đọc hết bình luận đã sụp đổ, ném điện thoại vào tường.

Màn hình vỡ nát vẫn sáng lên trong bóng tối, chiếc điện thoại lăn đến chân tôi.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy bất lực như hiện tại.

Tôi về nhà, thắp cho chồng một nén hương.

Cẩn thận vuốt ve bìa đỏ của tấm bằng khen, đó là danh dự chồng tôi đổi bằng mạng sống.

Nước mắt tí tách rơi lên trên.

“Xin lỗi anh, không ngờ lại để liên lụy đến anh…”

Tôi ôm mặt, giọng run rẩy, phải mất một hồi lâu mới nói được.

“Nhưng em hết cách rồi, không tìm thấy Tiểu Mạn, chắc anh trách em lắm…”

Nhìn di ảnh anh trên tường, anh cười tươi với ống kính, nơi khóe mắt có mấy nếp gấp mờ, bộ quân phục vẫn còn chỉnh tề.

Tôi sững sờ hồi lâu.

Năm tôi hơn 20 đã lấy chồng.

Ngày thứ hai sau lễ cưới, chồng tôi – Trương Lượng Siêu được điều động đến biên cương.

Chỉ dịp Tết, tôi mới có thể đến đó thăm anh.

Từ biên cương trở về không bao lâu, tôi phát hiện mình có thai, đó là năm thứ 3 sau khi cưới.

Nhưng cũng chính năm ấy, chồng tôi trên đường làm nhiệm vụ gặp lở tuyết.

Với tư cách đại đội trưởng, anh che chắn cho đồng đội rút lui để truyền tin.

Nhờ tín hiệu kịp thời, mấy hộ dân dưới núi đều được sơ tán an toàn.

Còn chồng tôi mãi mãi ở lại trên ngọn núi tuyết lạnh lẽo ấy.

Khi tìm được thi thể, anh vẫn ôm chặt lá quốc kỳ trong tay.

Nhiều năm sau, cuối cùng anh cũng được đưa về quê nhà.

Tôi ôm chiếc hộp phủ quốc kỳ, khóc đến xé lòng.

Bụng quặn đau không chịu nổi, cũng ngay hôm ấy thì Tiểu Mạn chào đời.

Gia đình của tôi vốn không tốt.

Mất chồng, tôi cũng như mất cả ý chí sống.

Đêm ấy sau khi sinh, tôi không màng vết mổ trên bụng, leo lên bệ cửa sổ ngồi rất lâu.

Ánh trăng như dòng nước rọi xuống gương mặt tôi.

Chồng tôi với đồng đội thường hát một bài: “Vầng trăng nơi đồn gác, như bàn tay mẹ sưởi ấm tim tôi, tôi nguyện không oán hận, không hối tiếc đứng gác…”.

Đó là bài hát hay nhất tôi từng nghe.

Ngay lúc tôi quyết định gieo mình xuống, căn phòng tối đen đột nhiên vang lên tiếng khóc vang dội.

Chính âm thanh ấy đã khiến tôi lấy lại lý trí, kéo tôi ra khỏi bờ vực chết.

Nhiều năm nương tựa lẫn nhau, con gái đã trở thành sinh mệnh của tôi.

Hương tàn quá nửa.

Anh cũng không muốn tôi vì chuyện nhà mà quấy rầy đồng đội của anh.

Nhưng tôi hết cách, con gái mất tích, nếu anh còn linh thiêng, chắc anh cũng khóc suốt đêm như tôi.

Tôi sắp xếp lại huy chương và bằng khen của chồng.

Từ trước đến nay, tôi chưa từng lấy danh nghĩa thân nhân liệt sĩ để đòi bất cứ đặc quyền gì.

Một là không muốn chạm vào vết thương cũ, hai là vì xả thân vì nước là trách nhiệm của chồng, chẳng có gì đáng kể công.

Con đường từ nhà đến doanh trại của tỉnh là con đường an toàn anh để lại cho mẹ con tôi.

Cổng gác rất nghiêm, mấy chiến sĩ gác cổng nhìn tôi với ánh mắt cảnh giác.

Tôi quỳ ngay trước cổng doanh trại, giơ cao tấm huy chương của chồng.

Đến giờ đã 20 năm.

Dòng chữ trên huy chương vẫn sáng rực từng nét

7

Người lính tức khắc biến sắc, vội chạy đến đỡ tôi dậy, lo lắng hỏi tôi đến đây làm gì.

Tôi cố kìm nước mắt, nghẹn ngào lên tiếng: “Con gái tôi, Trương Tiểu Mạn, không rõ tung tích. Không ai đứng ra đòi lại công bằng cho mẹ con tôi.”.

“Chiến hữu của anh ấy năm xưa từng hứa rằng, nếu chúng tôi gặp bất cứ khó khăn gì, có thể đến tìm anh ấy.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương