Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11
“Trần Thải Vi!”
Một tiếng quát chói tai bất ngờ vang lên như sấm nổ giữa sân .
Vừa bước qua cổng học, tôi thấy Tiền Vệ Đông chiếc áo sơ mi Tergal nhàu nát, đỏ ngầu, như một con chó điên lao khuôn .
Bảo vệ chạy phía sau quát to:
“Đứng lại! Người ngoài không được khuôn !”
lao thẳng đến mặt tôi, vung vẩy một tờ giấy ngả vàng:
“Mọi người làm chứng đi! Con đàn bà này vô ơn bội nghĩa! Tôi nuôi ăn nuôi học, nó thi đậu học xong thì quay lưng phủi sạch!”
xung quanh nhanh chóng vây lại.
Tiền Vệ Đông thấy người chú ý, diễn càng hăng, vừa đập ngực vừa gào:
“Tôi vì nó từ bỏ cơ hội học! Vậy giờ nó thấy không cứu! Đưa tôi năm trăm đồng, không thì tôi ngay cho xem!”
“Vậy à?” – tôi bình tĩnh rút từ túi vải ra một tập tài liệu:
“ giấy chứng nhận của công xã. Ghi rõ: Tiền Vệ Đông vì giả lừa tiền phúng điếu, quan hệ nam nữ bừa bãi nên bị hủy tư cách xét tuyển.”
xung quanh chuyền nhau xem hồ sơ, người bật thốt:
“ còn giấy khám của bệnh viện huyện! … mang thai ba tháng?!”
Mặt Tiền Vệ Đông tái mét, vung định giật lấy tập giấy:
“Đồ giả mạo!”
“Giả à?” – tôi nghiêng người tránh, lại móc ra một tấm ảnh:
“ ảnh chụp với cửa hợp tác xã. Thời điểm ấy trùng khớp với lúc đang ‘vì tôi bỏ học’.”
ảnh, Tiền Vệ Đông đang vòng ôm eo , hai người hôn nhau đắm đuối.
Một bạn tinh hét lên:
“Ê? phải cô gái này chính con điên hay lảng vảng cổng mấy ngày nay không?!”
Tiền Vệ Đông hoảng loạn, lập tức quỳ xuống, túm lấy ống quần tôi:
“Thải Vi! sai rồi! dụ dỗ ! Em nể tình chúng từng yêu nhau —”
“Yêu đương?” – tôi đá phăng , lạnh lùng:
“ khỏi buồn nôn .”
Đám đông ồ lên phẫn nộ.
Mấy nữ đỏ bừng mặt, tức giận la lớn:
“Thứ cầm thú như thế này xứng học à?!”
“Đúng đó! Còn bôi nhọ bạn Trần nữa!”
may, ông trời cho tôi cơ hội làm lại cuộc đời.
tiếng la hét giận dữ, vây quanh xô đẩy Tiền Vệ Đông ra cổng.
Một chiếc giày rơi ra giữa đường, quay lại gào:
“Trần Thải Vi! Mày không tử tế được đâu! làm ma không tha cho mày!”
Tôi đứng trên bậc thềm thư viện, nhìn kẻ từng hủy hoại cả nhà tôi kiếp , nay như chó mất chủ bị đuổi khỏi .
Đột nhiên — một tiếng gào rợn người xé toang không khí.
“Tiền Vệ Đông!” – từ đâu lao ra như ma nhập.
“Mẹ nói, hồi xưa thấy học giỏi đổi ý cho đi học tiếp! mày! mày ngầm ngăn cản đúng không?!”
Tiền Vệ Đông cau mày, liếc nhìn cô :
“Phải thì sao? Cô nghĩ với cái thân phận đó đủ tư cách học học à? Đến tôi còn không được học, cô xứng chắc?”
Xoẹt!
Một ánh dao lạnh loáng lóe lên — mũi kéo nhọn hoắt cắm thẳng tim .
“Mày… mày…” – Tiền Vệ Đông nhìn máu túa ra từ ngực, không thể tin nổi, trừng to .
phá lên cười như điên, khóe miệng sùi bọt:
“Trả lại… học… mày trả lại cho !”
Cô tiếp tục đâm tới tấp, cho đến khi Tiền Vệ Đông ngã xuống như bao rác rách nát.
Khi bảo vệ lao tới khống chế, cô bắt sùi bọt mép, thần trí mụ mị.
Tôi nhắm lại.
lại vang lên câu nói cuối cùng lúc kiếp :
“Bỏ điều trị đi. Gan của cô không cắt được nữa rồi.”
— Tiền Vệ Đông nói với bác sĩ như thế.
Mở ra, tiếng còi cảnh sát vang rền khắp sân .
Gió thu cuốn những chiếc lá vàng lăn qua vũng máu.
Tôi quay người bước lên bậc thềm thư viện — nơi sách vở mới, bạn học mới, và một tương lai hoàn toàn khác đang chờ tôi.
“Thải Vi!” – lớp trưởng thở hổn hển chạy tới:
“ ban đêm vừa gọi, nói thủ tục nhập học của chị gái cậu làm xong rồi!”
Tôi ngẩng nhìn bầu trời vắt trên đỉnh .
Cơn ác mộng kéo dài bốn mươi năm… cuối cùng kết thúc.