Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tết năm đó, tôi giáo chúc Tết, uống hơi chén, túm : “ chồng phải người như !”
“ em kết hôn rồi, nhưng ông ấy một cậu con trai.”
Một thiếu niên dựa vào tường, cười tự nhiên đầy tà khí.
1
Lần tiên tôi gặp “cục cưng” ,
lòng tôi.
Tư thế rất đàng hoàng, cũng rất ngoan.
Nhưng , tại sao cậu ở lòng tôi?!!
Tôi hoảng liền đá cậu một .
Thiếu niên bị tôi làm tỉnh, đôi mắt ngập nước đẹp nghẹt thở, giọng còn mang chút nghẹn ngào:
“Đau—”
Tôi!!!
“Biến thái! Cậu ai?” Tôi run mò điện thoại, nhưng túm trúng một thắt .
“Hôn tôi rồi không biết tôi ai…” Cậu tôi với ánh mắt u oán.
“Tôi… tôi say nên quên hết rồi.”
Không khí lặng một giây.
“ .” Cậu ngẩng tôi, nhẹ nhàng thốt hai chữ.
?
Nếu tôi nhớ không nhầm, con trai của tôi cũng tên !
2
“Chắc chắn hiểu lầm thôi!” Tôi đưa kéo cậu , định giải thích.
Nhưng khi thấy rõ thứ tôi cầm , đồng tử cậu khẽ rung lên.
“ thể chuyện đàng hoàng không, bỏ thắt xuống .”
Tôi…
Tôi cúi , mới hiện mình đang cầm một thắt GUCCI.
ngó sang cậu , trông như người bệnh sắp hết hơi.
Cứu tôi với!
Tôi lập tức vứt thắt : “Không phải… cậu tin tôi , tôi không định đánh cậu.”
“Ừm, cô thấy tôi tin không?” Cậu liếc tôi một , “Gỡ , tôi sắp nghẹt thở rồi.”
Tim tôi đập “thình” một .
Lúc này mới hiện khoá kéo áo tôi và áo cậu bị kẹt vào nhau.
“Hung dữ gì, cậu muốn vệ sinh thì liên quan gì tôi?” Tôi vừa tháo vừa lẩm bẩm.
“Vậy cô đỡ tôi qua đó nhé?”
Giết tôi cho rồi…
Tôi vội vàng giúp cậu gỡ , rồi lăn lê bò càng chạy ngoài.
3
Tôi một mạch chạy khỏi phòng.
hiện xung quanh rất lạ lẫm.
Mới giật mình nhớ mình đang ở .
Hôm qua tôi chúc Tết , sao …
đời rồi…
“ .”
Tiếng gọi “ ” của sư mẫu khiến hồn tôi bay lên chín tầng mây.
“Chào… chào buổi sáng, sư mẫu.”
Tôi dán sát vào tường, tim đập thình thịch.
…
Ánh mắt sư mẫu tôi thật đặc sắc.
“ tối qua không à?” Sư mẫu lo lắng hỏi.
“… lắm… thật sự rất !”
Cô tin con .
Tôi nắm chặt gấu áo.
“ , con chạy bộ rồi, nếu con đói…” Sư mẫu hơi ngập ngừng, chắc cảm thấy nét mặt tôi kỳ lạ.
“Con không đói!” Tôi cắt lời bà, “Con chờ về.”
“Đứa trẻ ngoan.” Sư mẫu hài lòng tôi một .
Giây tiếp theo, bà gõ cửa phòng .
Tôi lao vọt chắn .
Tôi không dám tưởng tượng nếu bà mở cửa, thấy bộ dạng bị “tàn phá” như thế sẽ sốc tới mức nào.
“Sư, sư mẫu… cậu ấy không ăn sáng đâu ạ.”
Sư mẫu: ?
“Cậu ấy với con vậy .”
Sư mẫu: “Ồ, tối qua nó về lúc con rồi ?”
“Á!”
“Chẳng lẽ lúc dậy uống nước gặp nhau?”
“À… đúng đúng ạ.” Tôi gật như gà mổ thóc.
“Con xem, đúng chiều hư nó rồi, ngày nào cũng nướng, còn khách…” Sư mẫu bắt càm ràm.
“Trẻ con , nướng bình thường ạ.”
Huống chi bây giờ cậu yếu mức tôi đấm một bay 10 đứa.
Tôi vừa phụ họa vừa đẩy sư mẫu vào bếp.
“Nhân tiện hỏi chút, em trai bao nhiêu tuổi rồi ạ?” Tôi giả vờ hỏi lơ đãng.
“Đại học năm hai rồi, còn lười thế đấy.”
Năm hai đại học?
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
May , may …