Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
14
Tiêu Phàm bước vào, ngồi xuống ghế sofa, nhìn chằm chằm tôi.
Bị anh ta nhìn , tôi thấy toàn thân không thoải mái.
“Em làm loạn đủ chưa?”
Anh ta hờ hững hỏi một câu.
Phản ứng đầu tiên tôi là tim nhói lên.
Bởi kia, mỗi lần anh ta hỏi tôi câu đó, tôi liền lo sợ, sợ anh ta sẽ không để ý tôi nữa.
nghĩ , tôi và anh ta chia tay, tôi mới thấy nhẹ nhõm.
“Hôm đó phòng khám gặp anh cùng trai anh chẳng để chọc tức anh?”
“Không .”
tôi thấy rối rắm, giải thích sao đây?
“Đường Tĩnh, anh rất bận.” Anh ta thở dài, nhắc nhở tôi, “Anh không có thời gian dỗ em, nên gây chuyện.”
“Tôi… tôi không cần anh dỗ.” Tôi dứt khoát đứng dậy.
nên, lần đầu tiên anh ta chủ động tìm tôi, là để nói tôi rằng anh ta rất bận, đây đều là tôi vô lý?
Tôi bật cười.
“Tiêu Phàm, anh bận , tôi đề nghị anh phí thời gian ở chỗ tôi nữa.”
“ ta chia tay rồi.” Tôi bình tĩnh nói.
“……” Anh ta rõ ràng bị nói tôi làm sững sờ, môi mấp máy, không nói ra .
Anh ta đứng dậy, do dự bước gần tôi, hạ giọng: “Anh tìm em rồi, em còn thế nào?”
Tôi…
“Tôi chẳng cả, ta chia tay rồi, anh có tìm hay không cũng không quan trọng nữa.”
Sắc anh ta trở nên cứng ngắc, ánh mắt khóa chặt tôi.
“Không , đi tìm tôi? Trả thù tôi?”
Trả thù?
“Tôi hoàn toàn không cậu ta là anh, …”
“ nói dối nữa.” Anh ta cắt ngang.
“Tôi không nói dối.”
“Em cậu ta không !” Cuối cùng anh ta cũng mất bình tĩnh.
Không khí trở nên trầm lặng.
Anh ta vẫn , luôn ở trên cao, can thiệp vào cuộc sống tôi.
Tôi hít sâu, mỉm cười hỏi: “Tôi cậu ta không , còn anh thì chắc? đùa nữa.”
“Không sao?” Anh ta nói đầy nghiêm túc.
Anh ta đúng là tự tin quá mức.
Tự tin mức tôi cạn .
“Tuổi tác, gia đình ta đều . Cả đều thích phim giống nhau, nghe cùng loại nhạc, khẩu vị ăn bò bít tết cũng giống, thói quen sống cũng tương đồng, ngủ sớm dậy sớm, không thức khuya. Gần đây anh nghĩ rất nhiều, ta đúng là rất .
“ kia anh quá bận, lơ là em, hôm nay anh là để giải quyết chuyện . ổn thỏa, tuần sau anh nghỉ sẽ đi đăng ký kết hôn.
“Còn hôn lễ thì tạm hoãn, anh không rảnh.”
……
Tôi nghe mà lòng ngổn ngang trăm mối.
là kia anh nói những , chắc tôi cảm động phát khóc.
bây giờ, tôi chỉ cười.
“ tôi thích thức khuya, thích đi bar, thích xăm mình… nhìn đi, ta không .” Tôi chậm rãi nói.
“……” Anh ta sững sờ.
Trầm mặc vài giây, anh ta thở dài: “Những điều đó không tốt con gái, có , anh hy vọng em có sửa.”
Lòng tôi đắng chát.
Anh ta sao mà , cái gọi là ‘’, chẳng qua là tôi từng theo đuổi anh ta mà gồng mình lên gượng ép bản thân.
Ngày ngày nghe nhạc mình không thích, xem phim chẳng có chút hứng thú, giấu kỹ mọi sở thích, chỉ thích anh.
Còn bây giờ, tôi không chạy theo anh ta nữa.
“Tiêu Phàm, anh đi đi, tôi mệt rồi.” Tôi không nói thêm.
“Đường Tĩnh, em có ý ?” Anh ta lắc vai tôi, chất vấn, “ chia tay anh? sao? Tiêu Dực, thằng nhóc vắt mũi chưa sạch đó?”
“Không liên quan cậu ấy.” Tôi hoàn toàn tuyệt vọng.
giờ anh ta vẫn không hiểu tôi.
Giữa tôi và anh ta, người thứ ba duy nhất là lạnh lùng anh ta. Tôi chịu đủ rồi.
Anh ta có vẻ hoảng loạn, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta như thế.
Đúng lúc ——
“Chị ơi, quần em chị để đâu rồi?”
15
Tiêu Dực!!!
Vốn còn đang vững lòng chính khí, tôi lập tức lạnh sống lưng.
“……” Ánh mắt Tiêu Phàm lập tức thay đổi, nhìn chằm chằm tôi, chờ câu trả .
Tôi… tôi nói đây?
Không cần tôi nói, nhân vật chính tự mình bước ra sân khấu.
Tiêu Dực quấn khăn tắm, đi dép lê lười nhác bước ra từ phòng tôi.
Tóc còn nhỏ nước.
Tiêu Phàm: !
Tôi: !
“chú ?” Tiêu Dực đi tới, như vừa phát hiện ra Tiêu Phàm cũng ở đây, còn tỏ vẻ kinh ngạc, “Sao… sao chú tới đây?”
Cậu ta không nói còn đỡ, vừa mở miệng, tôi càng không rửa sạch được nữa.
“Ừ, …” Sắc Tiêu Phàm có chút phức tạp, “ đây làm ?”
“Tôi thì có làm …” Cậu ta bỗng quay sang nhìn tôi, cười đầy ẩn ý, “chú không sớm rồi sao, hỏi nữa, cô ấy ngại đấy.”
Tôi: ?????
“……” Tiêu Phàm nghiêng đi, nhìn chằm chằm tôi, “ người sống chung rồi?”
“Cũng… không hẳn…” Tôi run rẩy đáp.
“chú ! Đang trong giai đoạn yêu đương, thông cảm chút đi, nói ba tôi nhé.”
Tiêu Dực vừa nói vừa ôm lấy tôi, da thịt tiếp xúc, tôi , “soạt” một cái đỏ bừng.
Tôi định đẩy cậu ta ra, cậu ta ôm càng chặt hơn.
Tôi tê liệt rồi.
“Tiêu Dực, …” Sắc Tiêu Phàm xanh mét tức giận, cuối cùng vẫn nhịn xuống, nhìn tôi một cái, “Tôi đi .”
“chú , chú đi thong thả, tôi thế …” Cậu ta cúi đầu nhìn bản thân, tiếp tục nói, “Cũng không tiện tiễn chú.”
Chờ Tiêu Phàm đi rồi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tên Tiêu Dực , không sợ chuyện bé xé ra to.
“Tôi bảo cậu ra rồi mà, sao còn ra? Còn nói mấy câu gây hiểu lầm.”
Tôi lùi ra khỏi lòng cậu ta, giữ khoảng cách.
Cậu ta đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm tôi không buông.